
Thật Giả Thiên Kim
Tác giả: Thanh Vũ Hiên
Mô tả
Thiên kim thật sự trở về, cha mẹ nuôi liền đá tôi ra khỏi cửa. Anh trai nói: "Chẳng trách mày xấu như vậy." Ngay cả người bạn thanh mai trúc mã luôn đối xử dịu dàng với tôi cũng lập tức trở mặt, quay sang nịnh nọt cô thiên kim "bạch liên hoa".
Tôi nén nước mắt, từ dưới đất bò dậy.
Bọn họ nào biết, tôi vốn là tiểu công chúa của giới thượng lưu Bắc Kinh.
Thiên kim gì chứ, trước mặt tôi cũng chỉ là đồ rác rưởi.
**1**
Nhan Nhu và cha mẹ tôi ôm chầm lấy nhau.
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên dưới sân khấu, MC với giọng điệu đầy nhiệt huyết phát biểu: “Chúng ta hãy cùng chúc mừng tiểu thư Nhan thật sự đã trở về với gia tộc họ Nhan!”
Anh trai tôi thì dâng hoa hồng cho Nhan Nhu.
Ngay cả người bạn thanh mai trúc mã đã đính hôn với tôi từ sớm, Lâm Thương, người sẽ liên hôn với nhà họ Nhan, cũng bước lên sân khấu, nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng tột cùng.
Tôi đứng một mình bên cạnh sân khấu, toàn thân lạnh buốt.
Nhan Nhu gọi tôi lên, giọng nghẹn ngào nói: “Phán Phán, tuy chị đã về rồi, nhưng em vẫn là con của ba mẹ, mãi mãi là em gái của chị.”
Tay tôi bị nắm rất chặt.
Truyền thông tranh nhau chụp ảnh.
【Tập đoàn Nhan thị tìm lại được thiên kim thật sự】, dòng tít này đã treo trên top tìm kiếm suốt mấy ngày.
Tôi trở về nhà, lòng dạ rối bời.
Anh trai ngày càng ghét bỏ tôi.
Tôi nghe thấy tiếng ba mẹ cãi nhau trên lầu.
Anh trai tôi rất tức giận: “Con đã nói rồi, nó không phải họ Nhan, trông xấu xí như vậy! Bây giờ Nhu Nhu đã về rồi, đuổi nó đi đi!”
Tôi run rẩy lắng nghe.
Đó là câu trả lời của ba mẹ.
"Nó ở nhà này mười tám năm, ba mẹ đối với nó không phải là đặc biệt tốt, nhưng cũng không tệ."
Tôi... vẫn thích họ.
Giọng ba khàn khàn: “Đuổi đi là chuyện sớm muộn, nhưng không phải bây giờ.”
Anh trai hỏi tại sao.
Ba nói: “Bây giờ mà đuổi nó đi, người ngoài biết được, sẽ nhìn chúng ta thế nào?”
Nhan Nhu nhẹ nhàng mở miệng: “Ba, anh, hai người đừng nói nữa, Phán Phán nghe thấy sẽ buồn đó.”
Anh trai lập tức cao giọng: “Nghe thì nghe! Nó nghe thấy thì nên tự biết điều mà cút đi, còn ở lì đây làm gì, có biết xấu hổ không?”
Âm thanh đó chói tai vô cùng.
Tôi đương nhiên nghe thấy rồi.
Tôi chuẩn bị rời đi.