ChillTruyen247 LogoChillTruyen247

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI

Tác giả: Chế Quan Nam Phương

Chương 28 / 30

Cố Kiến Minh ôm cô vào lòng mà không chút nghĩ ngợi: “Hoàn thành nhiệm vụ đối với quốc gia, nên đến đây thực hiện lời hứa với em.”

 

Nghe thấy lời này mắt của Nhiễm Bình rưng rưng.

 

“Còn đi nữa không?”

 

Cố Kiến Minh lắc đầu, anh càng ôm cô chặt hơn: “Hiện tại anh sẽ không đi.”

 

Nhiễm Bình mới biết được, chiến tranh đã bước vào giai đoạn thắng lợi.

 

Mà Cố Kiến Minh vì bị thương, nên tạm rút lui.

 

Cao Phán Nguyệt cố ý ho một tiếng: “Hai người có thể để ý đến cảm xúc của em một chút không? Có muốn em khóc cho hai người xem không?”

 

Nhiễm Bình lúc này mới buông cố Kiến Minh ra, Cố Kiến Minh cũng không thể không buông Nhiễm Bình ra.

 

Anh xoay người về phía ông Cao: “Cao đoàn trưởng, may mắn là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!”

 

Cao đoàn trưởng vỗ vỗ vai Cố Kiến Minh: “Không hổ là lính của tôi!”

 

Cố Kiến Minh cùng ông Cao nói chuyện một lát, liền chuẩn bị đưa Nhiễm Bình trở về.

 

Nhiễm Bình luôn miệng nói cảm ơn với nhà họ Cao, sau đó hai người rời đi.

 

Đi trên đường, lại thêm một mùa thu nữa, hoa ngô đồng rơi rả rích.

 

“Anh về khi nào?” Nhiễm Bình quấn chặt áo khoác, hỏi Cố Kiến Minh.

 

“Ngày hôm qua.”

 

Giọng anh khàn đi.

 

Nhiễm Bình lo lắng: “Giọng của anh làm sao vậy?”

 

Cố Kiến Minh cười cười: “Dây thanh quản bị tổn thương, nhưng không đáng ngại.”

 

“Nhưng vừa rồi anh ở trong hộp quà, không biết ba em lại đến làm phiền em.”

 

Nhiễm Bình bất lực mà nói: “Ông ta muốn tiền, nhưng em không nghĩ sẽ cho ông ta, một khi cái hố này mở ra, sau này chính là cái hố sâu không đáy, ông ta sẽ dùng em trai hút máu em cả đời.”

 

23.

 

“Chờ một chút!”

 

“Chờ cái gì?” Cố Kiến Minh hỏi.

 

Nhiễm Bình không có trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Trở về anh có dự định gì không?”

 

Cố Kiến Minh nghĩ nghĩ: “Muốn sắp xếp công việc thật tốt, sau đó giải quyết chuyện quan trọng của đời người.”

 

Anh dừng bước, nghiêm túc, trịnh trọng mà nhìn Nhiễm Bình: “Bình Bình, anh muốn cùng em làm đám cưới.”

 

Khi Nhiễm Bình nghe thấy vậy, tim cô chợt dừng lại, sau đó nhảy cẫng lên: “Anh vẫn còn muốn chúng ta ở bên nhau sao?”

 

“Nằm mơ cũng muốn!”

 

“Em đồng ý với anh!”

 

………………

 

Thôn Linh Lung.

 

Nhiễm Bình trở về, cùng Cố Kiến Minh trở về.

 

Hai người tay trong tay đi quanh thôn, làm mọi người chấn động.

 

Trưởng thôn là người đầu tiên hiểu ra.

 

“Nhiễm Bình, hai đứa… làm lành rồi à?” Nếu ông nhớ không lầm thì năm đó, Nhiễm Bình làm cách nào cũng không chịu gả cho Cố Kiến Minh.

 

Nhiễm Bình gật đầu.

 

Sau đó Cố Kiến Minh dẫn Nhiễm Bình về nhà anh.

 

Ba mẹ Cố Kiến Minh mất sớm, anh được Cao đoàn trưởng giúp đỡ, cho nên mới quen biết Cao Phán Nguyệt từ nhỏ.

 

Anh không thích con gái nhà binh, mà lại yêu Nhiễm Bình, cô gái ở thôn Linh Lung, vất vả lao động nhưng tràn đầy sức sống.

 

Bọn họ cùng đi bái tế ba mẹ của Cố Kiến Minh, sau đó Cố Kiến Minh theo Nhiễm Bình trở về nhà cô.

 

Vừa bước vào sân, ông Nhiễm đã nhìn thấy bọn họ từ xa.

 

Ông ta vốn muốn gân cổ lên chửi Nhiễm Bình, nhưng thấy người sau lưng cô, liền cố nuốt cục tức vào trong bụng.

 

Nhiễm Bình làm lơ, trực tiếp đi thẳng vào trong nhà.

 

Ngược lại, Cố Kiến Minh móc điếu thuốc trong túi ra, đưa cho ông Nhiễm, châm lửa giúp ông: “Thưa bác, con đến bàn chuyện đám cưới với Nhiễm Bình.”

 

“Kết hôn, cậu vẫn còn muốn cưới nó?”

 

Ông Nhiễm rít một hơi, thiếu chút nữa bị sặc.

 

Cố Kiến Minh nghe vậy, sắc mặt hơi trầm lại: “Năm đó, con và Bình Bình có chút hiểu lầm, hiện tại đã giải quyết.”

 

“Nghe nói bác lén mai mối cho cô ấy?”

 

“Ông Nhiễm nghe xong mừng còn không kịp, vội vàng chối bỏ chuyện ông ta lén bán con gái: “Không có! Tôi biết hai đứa có thể đến với nhau mà, làm sao có thể tùy tiện gả con gái cho người khác.”

 

“Bình Bình là cục cưng của nhà chúng tôi.”

 

Cố Kiến Minh cũng không có kiên nhẫn mà nghe ông ta nói, nhưng đều là người cùng một thôn, lại là ba của Nhiễm Bình, nên cũng không thể đấm ông ta một cái được.

 

Trong phòng, bà Nhiễm ôm Nhiễm Bình mà khóc, vừa đánh vừa khóc: “Mấy năm nay một chút tin tức cũng không có, mẹ còn tưởng con đã chết.”

 

“Con có biết mẹ lo lắng như thế nào không?”

 

Nhiễm Bình an ủi mẹ: “Không có việc gì, không phải con đã trở về rồi sao?”