ChillTruyen247 LogoChillTruyen247

SÁU MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI

Tác giả: Chế Quan Nam Phương

Chương 26 / 30

Ông nhìn cách ăn mặc của Nhiễm Bình mà đánh giá: “Thì ra mày phát tài ở bên ngoài rồi, liền chối bỏ ba mẹ.”

 

“Bọn tao vất vả nuôi mày lớn, mày lại đền ơn bọn tao như vậy?”

 

Đáy lòng Nhiễm Bình cười lạnh, không ngờ rằng nhiều năm như vậy rồi, ba cô vẫn nghĩ cách vắt kiệt giá trị của cô.

 

Cô bỏ đi theo hướng ngược lại, không muốn cãi nhau trước cửa nhà Cao Phán Nguyệt.

 

Ông Nhiễm nắm chặt cổ tay cô, Nhiễm Bình muốn kéo cũng không ra, tức giận trong lòng: “Tôi cũng thà chết ở bên ngoài cho rồi!”

 

“Ông đến tìm tôi làm cái gì, nói thẳng ra đi!”

 

Nhiễm Bình cũng không muốn dây dưa với bọn họ nữa.

 

Nghe con gái nói vậy, ông Nhiễm nở nụ cười thành công: “Tao đến để bắt mày về kết hôn!”

 

“Mấy năm trước, mày không chịu kết hôn với Cố doanh trưởng, làm nhà chúng ta mất đi con rể quý, em trai mày sắp kết hôn, bọn tao đã vay tiền người ta, người đó là ông hai Chu thôn bên cạnh, cả đời chưa từng cưới ai.”

 

“Mày gả qua đó, chắc chắn sẽ hưởng phước!”

 

“Hơn nữa, người ta chịu chờ mày, tao nói mày đi ra ngoài làm công, người ta đã đợi mấy năm rồi, chẳng lẽ mày không cảm động?”

 

Nhiễm Bình chán ghét nhìn người đàn ông trước mặt, với danh nghĩa là ba của cô: “Tiền đưa cho con trai ông lấy vợ, lại bắt tôi gả đi để trả, là đạo lý gì?”

 

Ông Nhiễm cười lạnh: “Sinh con gái chính là món hàng bồi thường, nếu không nghĩ tới sau này sẽ xin thêm một đứa con trai, tao đã sớm nhấn nước cho mày chết rồi.”

 

“Bằng không số tiền nuôi mày mấy năm qua cũng có thể cưới về sẵn cho em trai mày một cô vợ từ bé rồi.”

 

Những việc này, mẹ cô đã nói qua.

 

Năm đó lúc sinh ra Nhiễm Bình, bà nội cùng ba cô đã muốn dìm chết cô.

 

Người ở thôn cũng hay thường làm vậy.

 

Nhưng cho dù như thế nào, đây cũng là đứa con do chính mình sinh ra, mẹ cô không nỡ.

 

Vì thế liền nói, dù sao cũng sẽ sinh con trai, chi bằng để cô lại kiếm tiền lấy vợ cho em trai.

 

Lúc đầu bà Nhiễm chỉ muốn cứu mạng của cô nên mới nói vậy, nhưng sau này, chuyện cũng thành sự thật, Nhiễm Bình thật sự trở thành món tiền lấy vợ cho em trai.

 

Nhiễm Bình kéo tay ông Nhiễm cắn một cái, ông Nhiễm đau quá vội vàng hất ra: “Súc sinh, uổng công tao sinh ra mày!”

 

Nói đến đây, ông ta liền ngồi xuống hất la to: “Giet người rồi, con gái tôi giet tôi rồi!”

 

Nơi Cao Phán Nguyệt ở là nơi đông đúc, chỉ trong chốc lát đã có nhiều người vây kín.

 

Nhà họ Cao nghe thấy cũng chạy ra.

 

“Nhiễm Bình!”

 

Cao Phán Nguyệt thấy cô, liền vội vàng đi tới: “Chuyện này là sao?”

 

Nhiễm Bình đang muốn giải thích, liền thấy đôi mắt ông Nhiễm sáng lên nhìn chằm chằm vào Cao Phán Nguyệt: “Cô gái, xin cô thương hại tôi, hãy giúp tôi khuyên con gái tôi đừng bỏ rơi ba mẹ nó.”

 

“Tôi đã tìm cho nó một cuộc hôn nhân tốt, nhưng nó sống chết cũng không chịu về nhà!”

 

Nhiễm Bình nói thẳng: “Ba mẹ chị đem chị đi bán, cầm tiền cho em trai chị lấy vợ.”

 

Hai người đã từng tâm sự với nhau về chuyện này trước đây, Cao Phán Nguyệt lập tức hiểu ra.

 

“Ồn ào cả nửa ngày thì ra là như thế, mua bá.n người là phạm pháp, vừa hay chúng ta đang ở trong khu quân sự, trực tiếp bắt ông ta đến đồn công an đi!”

 

Cao Phán Nguyệt vừa nói xong, ông Nhiễm lập tức bò dậy.

 

“Nó là con gái của tôi, làm sao tính là mua bán?”

 

Nhiễm Bình cười lạnh: “Có tính hay không, đền đồn công an là biết?”

 

Ông Nhiễm dù sao cũng là thôn dân, luôn nghĩ quan chức sẽ dùng thế ép chết người, nên không muốn đi.

 

Trước khi bỏ chạy còn hung hăng: “Mày chờ đó, mày không thoát được đâu!”

 

Trong lúc nhất thời, Nhiễm Bình cũng cảm thấy bất lực, cô cảm thấy không nên làm người tốt, không nên cứu gia đình trưởng thôn, sẽ không chuốc thêm phiền toái như vậy.

 

Nhưng cô là bác sĩ, việc quan trọng nhất của bác sĩ chính là cứu người.

 

Đôi lúc có những chuyện cũng không thể kiểm soát hết được.

 

Ông Nhiễm đi rồi, Cao Phán Nguyệt cũng giải tán mọi người, dẫn Nhiễm Bình vào nhà.

 

Nhà cô ta rộng khoảng 80 mét vuông.

 

Phòng khách trang hoàng lộng lẫy, là phong cách của những năm 2000 sau này Nhiễm Bình mới được thấy.

 

Không kiềm được mà có chút suy nghĩ về khoảng cách giàu nghèo.