ChillTruyen247 LogoChillTruyen247

Loạn Điểm Uyên Ương

Tác giả: GrooGroo

Chương 20 / 510

Hắn và thê tử không thân là sự thật, thậm chí hắn đã sắp quên mất Từ Vân Tê trông như thế nào, nhưng phu thê vinh nhục có nhau, hắn tuyệt đối không cho phép Từ Vân Tê phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Bùi Mộc Hành kìm nén cơn giận, hỏi Từ Vân Tê: “Nàng ra ngoài, tại sao phải đi tìm Tạ thị xin ý kiến?”

Từ Vân Tê nghẹn lời, ngơ ngác nhìn phu quân, sau đó mới nhận ra Bùi Mộc Hành đã chú ý đến điều khác: “Mẫu thân bị bệnh, miễn lễ thỉnh an sáng tối của ta, chỉ nói là nếu ta ra ngoài thì hỏi đại tẩu…”

Chuyện này không cần phải giấu, cũng không giấu được. Từ Vân Tê không chắc Bùi Mộc Hành đang nghĩ gì, chỉ có thể nói thật.

Bùi Mộc Hành là người thế nào, từ một câu nói ngắn gọn đã nhận ra manh mối, nhắm mắt bật cười.

Mẫu thân hắn tính tình thế nào, hắn sao có thể không biết.

Hắn giơ tay chỉ vào xe ngựa của mình: “Nàng đi xe của ta, chuyện trong nhà ta sẽ lo liệu.”

Từ Vân Tê cảm thấy sắc mặt của Bùi Mộc Hành có chút kỳ lạ, không hiểu đầu cua tai nheo, chỉ là nàng không có thời gian lo nghĩ, nhớ đến nữ nhân mang thai đang nguy kịch ở y quán, không nói hai lời liền chạy xuống bậc thềm, lên xe ngựa.

Bùi Mộc Hành nhìn nàng đi xa, ánh mắt ấm áp thu lại, quay người đi về phía Cẩm Hòa Đường.

...

Ba khắc giờ Mùi chiều, Hi vương phi vừa mới ngủ trưa dậy. Hai ngày nay đổi một đơn thuốc mới, bệnh đau đầu đã thuyên giảm nhiều, sắc mặt Hi vương phi cũng giãn ra không ít.

Một lát sau, bà tử bên ngoài đến báo: “Vương phi, tam công tử đã về.”

Hi vương phi nghe vậy mừng rỡ, ánh mắt không khỏi nhìn ra cửa: “Cuối cùng cũng về rồi!”

Bóng dáng cao lớn của Bùi Mộc Hành từ sau tấm bình phong bằng đá cẩm thạch màu tím bước ra. Hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen, lông tơ dính đầy sương tuyết. Khi hắn thong dong bước đến, giữa hai hàng lông mày vẫn còn vương chút phong thái thanh thoát mà gió tuyết cũng không thể làm phai mờ.

Khóe môi hắn nở một nụ cười, hắn tiến lên hành lễ: “Con xin thỉnh an mẫu thân, thời gian gần đây quá bận rộn, không thể hầu hạ bên cạnh, xin lỗi mẫu thân.”

Nhìn đứa nhi tử ưu tú như vậy, nụ cười trên khóe mắt Hi vương phi gần như hóa thành nước: “Nhi tử của ta, nghe phụ thân con nói, lần này con viết tấu chương về quân đồn điền rất hợp ý nội tổ phụ con, trong triều cũng hết lời khen ngợi, mẫu thân rất tự hào.”

Từ xưa mẫu thân hiền thương con út, Bùi Mộc Hành ở đây, trong lòng Hi vương phi, luôn là một tồn tại không thể so sánh được.

Nhi tử trưởng của Hi vương phi, Bùi Mộc Tương không nổi bật trong số các hoàng tôn, thậm chí học hành không bằng thứ tử Bùi Mộc Cảnh, điều này khiến Hi vương phi chán nản một thời gian dài. Cho đến khi Bùi Mộc Hành bảy tuổi mắng lui sứ thần, làm cho Hi vương phi vô cùng hãnh diện, Hi vương phi ở bên phu quân và hoàng tộc cũng có thể thẳng lưng.

Hi vương phi thương Bùi Mộc Hành nhất, người thân nhất trong lòng Bùi Mộc Hành cũng là Hi vương phi.

Mẫu hiền tử hiếu, được biết bao người đời ca tụng.

Bà tử già đích thân tiến lên cởi áo choàng cho Bùi Mộc Hành, cũng có nha hoàn bưng ghế bành đến đặt trước mặt Hi vương phi, Bùi Mộc Hành ngồi xuống.

Hi vương phi lại hỏi: “Sao con lại về lúc này?”