[Novel] Tôi Không Muốn Tái Sinh Như Thế Này
Tác giả: Nhà Thợ Săn J
Chương 18 / 643
Ngày hôm sau, sau khi chữa trị cho những người bị thương và nghỉ ngơi, đội ngũ tiếp tục di chuyển mà không chậm trễ. Mọi người trông có vẻ mệt mỏi vì đó là ngay sau một trận chiến căng thẳng, nhưng đội Trị liệu sư chắc chắn là người trông mệt mỏi nhất.
Min Ah-rin loạng choạng với khuôn mặt tái nhợt.
“Cô ổn chứ? Có muốn tôi bế cô không?”
Với một nụ cười mệt mỏi trước câu hỏi lo lắng của tôi, Min Ah-rin nói: “Không, tôi không ốm hay gì đâu... Tôi chỉ hơi mệt chút thôi.”
“Nhưng trông cô không ổn lắm.”
“Ừm, phải nói thế nào nhỉ...” Min Ah-rin lấy tay ấn lên mắt. “Như đi làm ngày hôm sau ngay khi đã làm thêm giờ? Uống nước tăng lực và thức suốt ba đêm để làm xong báo cáo?”
“…Hả?”
“Giống vậy đó. Năng lượng của tôi đã cạn kiệt rồi, nhưng không đau đớn gì…”
“À, tôi hiểu rồi.” Tôi gật đầu, dù khó khăn lắm mới hiểu được lời giải thích.
Min Ah-rin thở dài và tiếp tục. “Nhưng thế này cũng ổn. Nếu tôi sử dụng khả năng nhiều hơn, tôi sẽ bị đau đầu và thật sự mệt mỏi khi đi lại.”
“Nhớ lại thì, tôi cũng đã dùng khả năng nhiều lúc trước và bị đau đầu.”
“Đó là một trong những tác dụng phụ phổ biến. Nếu nặng hơn, có thể sẽ ói máu hoặc ngất xỉu, nên anh phải cẩn thận. Nếu có thể, tốt nhất là nên bổ sung năng lượng từ Trị liệu sư.”
“Tôi hiểu rồi.”
Trong lòng tôi có chút bối rối. Tôi cứ nghĩ chỉ là đau đầu và hơi khó thở, nhưng lại có thể ói máu và ngất xỉu sao?
Tôi suy nghĩ kỹ về nội dung cuốn tiểu thuyết, nhưng chẳng có đâu nói về cảnh Ha Tae-heon ói máu hay ngất xỉu vì sử dụng khả năng quá nhiều. Như bạn thấy, anh ấy chắc chắn là nhân vật chính.
Dù tôi có đọc tiểu thuyết, thì nhân vật chính Ha Tae-heon vẫn luôn là tâm điểm, vì thế tôi chẳng có gì ngoài những hiểu biết cơ bản này. Với cơ thể của Han Yi-gyeol, xung quanh không có nhiều người để hỏi, nên thông tin bất ngờ này quả thực rất quan trọng với tôi. Tôi phải thán phục Min Ah-rin.
“Min Ah-rin-ssi biết nhiều thứ thật đấy.”
Khi tôi nói với một nụ cười tươi, Min Ah-rin cũng mỉm cười và hai tai cô ấy đỏ bừng.
“C-Cái gì. Cái này…”
“Han Yi-gyeol.”
Vào lúc đó, Kim Woo-jin, người lúc nãy im lặng nghe câu chuyện của tôi và Min Ah-rin từ phía sau, bất ngờ xen vào: “Còn tôi thì sao?”
“Còn anh thì sao?”
“Cậu không có gì muốn nói với tôi à?” anh ta nói với giọng rất khó chịu. Cái cách anh ta bĩu môi trông có vẻ như đang cáu kỉnh.
‘Tự dưng hỏi câu này...’
Tôi chẳng tò mò gì cả. Cần hỏi gì chứ? Tôi gãi đầu suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cũng tìm được một câu để hỏi.
“Cảm giác của anh khi vào cổng thế nào?”
“…Khốn kiếp.”
“Đúng không? Khó chịu đúng không? anh chắc đang nghĩ, ‘Tại sao mình không nghe theo thằng khốn đó?’ đúng không? anh đang hối hận đúng không?”
“Không!” Kim Woo-jin hét lên, như thể tôi đã đoán trúng tim đen. Trông anh ta như một chú mèo con đang dọa người. Nói cách khác, anh ta không hề đáng sợ.
“Không phải là không đâu. Mặt anh nói lên rằng anh đã cực kỳ vất vả khi chạy trốn khỏi bọn quái vật.”
“Uh, mặt tôi à? Tôi xấu đi à?” Kim Woo-jin vội vàng hỏi, giấu mặt đi bằng tay, nhìn có vẻ bất ngờ.
Tôi cười khúc khích trước cảnh đó. “Hỏi câu gì vậy, hỏi xem mình có trở nên xấu đi không. Anh có vẻ nghĩ rằng mình chưa bao giờ xấu cả nhỉ,” tôi trêu chọc, khiến mặt Kim Woo-jin nhanh chóng đỏ bừng.
“Ôi trời, dễ thương quá,” Min Ah-rin phụ hoạ.
“Ờ thì. Cũng không phải mặt xấu.”
“Đương nhiên rồi. Woo-jin-ssi không phải rất được các bạn trẻ yêu thích à? anh ấy đúng kiểu idol trên tivi luôn.”
“Phong cách của anh ấy đúng là khá nổi bật. Tóc đỏ, có xỏ khuyên tai.”
“Này, im đi.”
Tôi thở dài một cách sâu sắc rồi lắc đầu. “Aigo, nhìn cách anh nói kìa. Đúng là vì thế nên vẫn chưa có người yêu.”
“C-Cái gì?”
“Không, Yi-gyeol-ssi. Tôi nghe nói bây giờ con trai hơi thô một chút lại tốt hơn.”
“Thật à?”
Là sao nhỉ? Tôi ngẩng đầu không hiểu được sở thích này. Không phải nên là người tử tế hơn sao?
“Ừ. Thật đấy. Cái kiểu đàn ông chỉ ấm áp với người yêu và lạnh lùng với người khác.”
“Tôi đã tự hỏi từ lâu, kiểu người như thế sao lại có thể có trong xã hội nhỉ?”
“Tôi không biết? Tôi chỉ thấy trong phim thôi, chứ ngoài đời thì chưa thấy.”
“Câm miệng!”
Kim Woo-jin, mắt đầy tức giận, nhìn tôi chằm chằm. Tại sao lại chỉ nhắm vào mình tôi? Cảm giác bị nhìn chằm chằm với ánh mắt lạnh lẽo như sương giá trong cái thời tiết mùa hè, tôi cảm thấy mình bị đối xử bất công. Được rồi, tôi có trêu anh ta một chút, nhưng hình như tôi cũng đã khen anh ta rồi.
Suy nghĩ một chút, tôi hỏi một cách thận trọng: “Này, Kim Woo-jin… Tôi chỉ hỏi thôi, đừng giận nhé.”
“…Gì vậy," Kim Woo-jin đáp với giọng mềm mỏng hơn một chút.
“Anh đã bao giờ có người yêu chưa?”
“Gì cơ?”
“Tôi hỏi vì... ah.”
Kim Woo-jin túm lấy cổ tôi, đôi mắt đầy giận dữ mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây.
“Thằng khốn… Cậu thật sự muốn chết à?”
“Ặc, buông ra đã…”
Tôi tưởng sẽ dễ dàng nhưng sức mạnh của tay Kim Woo-jin không đùa được đâu. Tôi đưa tay ra với Min Ah-rin đứng bên cạnh để cầu cứu, nhưng cô ấy chỉ nhìn tôi với vẻ mặt thích thú và không cứu tôi.
Ah, cảm giác bị phản bội. Đúng là thế, trong đời này không có ai có thể tin tưởng được…
Ầm ầm!
“……!”
“Quái vật xuất hiện!”
“Chuẩn bị phân hạng!”
Mặt đất rung chuyển dữ dội và Park Geon-ho, người dẫn đầu đội ngũ ở phía trước, hét lên. Mọi người, vốn đang đùa giỡn cho đến lúc này, ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
Tôi vội vàng tránh xa Kim Woo-jin và bay lên không trung. Một đàn quái vật đang tràn ra từ hướng tây, làm bụi mù mịt.
“Tây, kiểm tra đi! Chúng là quái vật hạng S!”
Chúng chỉ xuất hiện từ phía tây sao? Tôi nuốt nước bọt khô khốc khi tóc bay trong gió.
“Không. Cái này…”
Tôi lập tức nhận ra, trực giác mách bảo tôi. Cuộc tấn công này.
“Nam, kiểm tra đi! Chúng là quái vật hạng S!”
“Đông, kiểm tra đi! Chúng là quái vật hạng S!”
“Không, Bắc, chúng là... quái vật hạng S...”
Nó khác biệt với trước đây.
Tôi quay người theo chiều kim đồng hồ. Hàng chục con quái vật đang lao về phía chúng tôi với miệng há to, xuất hiện từ bốn phương tám hướng. Không còn thời gian nữa. Với tốc độ này, chúng tôi phải đối mặt với bọn quái vật trong vòng 5 phút nữa.
Tôi hạ cánh gần Cheon Sa-yeon và đứng sau hắn. Đây là để kiểm tra cách chúng ta sẽ tổ chức đội hình.
Cheon Sa-yeon nói với các thành viên trong hội đang tập trung quanh hắn: “Đội Trị liệu sư, đội xác định và những người không tham gia tấn công sẽ tụ tập ở trung tâm, và các vị trí sẽ được sắp xếp theo thứ tự từ trong ra ngoài: B, A, và S.”
“Chúng ta sẽ phân bổ cấp A và Cấp S đều để giảm thiểu tổn thất.” Park Geon-ho tiếp lời những gì Cheon Sa-yeon nói.
“Ừm.”
Cheon Sa-yeon quay lại nhìn tôi, tay chạm lên môi như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn ta bình tĩnh đến lạ, giống như khi hắn ta đối mặt với một con quái vật hạng S+.
“Han Yi-gyeol, cậu nghĩ sao?”
“Cái gì cơ?”
“Cậu có ý tưởng gì không?”
Khi Cheon Sa-yeon hỏi tôi một câu, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tôi ngay lập tức. Khi tôi đối diện với những thành viên trong hội đang bối rối không biết hội trưởng đang hỏi ý kiến ai, một cơn mồ hôi lạnh lướt xuống lưng tôi. Cheon Sa-yeon, thằng khốn này.
“……”
Tôi trầm ngâm một lát. Dĩ nhiên... tôi có ý tưởng. Tuy nhiên, tôi không muốn nói trong một tình huống mà tất cả sự chú ý đang đổ dồn vào mình. Dù sao đi nữa, sẽ rất khó để các thành viên trong hội chấp nhận đề xuất của tôi ngay lần đầu tiên mà không có chút nghi ngờ nào.
“Không có gì cả,” tôi trả lời với một nụ cười gượng gạo, cân nhắc xem mình nên làm gì. Xin hãy, để chúng ta tiếp tục đi.
“Đừng có nói dối tôi.”
Khóe môi tôi run rẩy mạnh mẽ, hy vọng của tôi bị tan vỡ. Dừng lại đi. Hắn muốn gì ở tôi nữa?
“Tôi thật sự không có ý tưởng.”
“Thật sao? Tiếc quá.” Trong khi trả lời từng chữ rõ ràng, Cheon Sa-yeon gật đầu một cách ngạc nhiên dễ dàng.
Không, tôi tự nghĩ.
“Vậy chúng ta cứ tiếp tục đi. Khoảng một nửa đội ngũ của chúng ta sẽ bị thương nặng hoặc chết, nhưng không thể làm gì được. Tiếc quá, nếu Han Yi-gyeol có đề xuất một ý tưởng tốt, thì sẽ không có ai chết.”
“……”
Thằng khốn này.
Tôi thở ra một hơi nóng tức giận và cắn chặt môi.
Giữa các thành viên trong hội đang hoang mang, tôi có thể nhìn thấy Park Geon-ho, Kim Woo-jin và Min Ah-rin.
Cheon Sa-yeon, đứng quay lưng về phía họ, nhìn tôi và mỉm cười. Cái nhìn của hắn ta như muốn nói: “Giờ cậu định làm gì?”
Tôi sắp phát điên rồi.
“…Tôi có... một ý kiến.” Tôi mỉm cười, trong lòng tức giận nhìn Cheon Sa-yeon.
Giờ thì tôi đã ở đây, chỉ còn cách ra tay hết mình mà thôi.