[Novel] PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Tác giả: Nhà Thợ Săn J
Chương 46 / 596
Câu hỏi đặt ra:
Kim Seong-hyun là người như thế nào?
Người đầu tiên trả lời: Seong Ji-won.
“Ừm? Seong-hyun ấy à? Anh ấy tốt bụng lắm. Luôn nhường nhịn, biết quan tâm đến người khác. Nhìn có vẻ dữ tợn, nhưng mà nếu nghĩ kỹ thì Ho-yoon à, cậu cũng không kém phần đâu… À, được rồi, đùa thôi.”
(Anh ấy không đùa đâu!) (Không phải mà! Ho-yoon à, cậu biết là mình chỉ nói chơi thôi đúng không?)
Người thứ hai: Kang I-chae và Jeong Da-jun.
“Bỗng dưng hỏi cái này làm gì thế? Ừm… đôi khi anh ấy còn giống phụ huynh của bọn em hơn cả bố mẹ ruột ấy. Nghe nói anh ấy có nhiều em trai, chắc vì vậy mà trách nhiệm cũng rất cao.”
(Anh ấy nhớ từng chi tiết nhỏ luôn! Chuyện em đập ngón chân út vào bậc cửa từ hai năm trước mà anh ấy vẫn nhắc em phải cẩn thận!)
(Không ai hỏi cậu cả.)
(À… vâng…)
Người thứ ba: Quản lý.
“Chỉ cần nghĩ đến Seong-hyun thôi là tôi đã muốn rớt nước mắt rồi…” (thật sự chảy nước mắt luôn)
“Cậu ấy là thực tập sinh đầu tiên của công ty chúng tôi. Từ lúc đó đã luôn kiên trì bám trụ. Dù chúng tôi chẳng làm gì nhiều cho cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn lễ phép gọi ‘quản lý ơi, quản lý à’ và nghe lời răm rắp. Thật sự là một đứa trẻ tốt.”
“…….”
“Nếu tôi có con trai, tôi cũng mong nó lớn lên như vậy. Còn nếu con tôi mà là cậu á, Ho-yoon? Ừm… vậy thì hơi đáng sợ đấy. Xin lỗi nhé, Ho-yoon.”
"Haa…"
“Đừng thở dài! Đáng sợ lắm!”
Tôi phớt lờ quản lý và quay đi.
Mà khoan đã, một người như Kim Seong-hyun, ai cũng khen ngợi thế này, tại sao lại có tin đồn bạo lực học đường chứ?
Sau khi luyện tập xong, tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Kim Seong-hyun.
Anh ấy chắc nghĩ tôi đang khát nước hay sao mà đưa cho tôi một chai nước mới.
"Sao thế? Không thích à? Để tôi lấy loại khác?"
"Không, cái này được rồi."
Nhưng mà giờ tôi phải nói gì đây?
"Anh đã làm gì vậy?"
"Tin đồn anh từng bắt nạt bạn học có thật không?"
Làm sao mà hỏi đột ngột như vậy được?
"Gì chứ, sao mà nhạt nhẽo vậy."
"Thôi kệ đi."
"Có bị ốm không đấy? Nếu thấy không khỏe thì nói tôi, tôi đưa đi bệnh viện ngay."
"Không cần."
"Sao hôm nay cậu cọc thế."
Kim Seong-hyun chậc lưỡi rồi bỏ đi.
Nghĩ lại thì, anh ấy rất ít khi tức giận.
Những lần hiếm hoi Kim Seong-hyun thực sự nổi đóa là khi nào nhỉ?
Khi tôi mới gia nhập nhóm, suýt nữa làm nội bộ rạn nứt.
Khi tôi bị ném trứng.
Khi tôi chọn Today trong vòng loại và cố gánh mọi trách nhiệm một mình.
‘…Có phải mình là thằng tệ bạc không?’
Dù nghĩ thế nào đi nữa, Kim Seong-hyun cũng không hề làm gì sai.
anh ấy cũng chỉ tức giận vì nghĩ cho nhóm hoặc vì ai đó bị tổn thương.
Dựa trên những gì tôi thấy, thật khó mà tưởng tượng Kim Seong-hyun lại đi bắt nạt người khác.
Nhưng mà, ai biết được?
Người ta nói “sông sâu còn dễ dò, lòng người khó đoán”.
Mà trong giới giải trí thì chuyện đâm lén sau lưng là điều quá đỗi bình thường.
Mình chỉ có thể tin vào những gì chắc chắn thôi.
Điều quan trọng là:
Kim Seong-hyun đã từng bỏ học.
anh ấy đang có tin đồn liên quan đến bạo lực học đường.
Dù có oan uổng hay không, một khi tin tức này bùng nổ, mọi người sẽ chỉ tin vào lời cáo buộc.
Kim Seong-hyun sẽ bị đóng mác vĩnh viễn.
Và khi đó, The Dawn cũng sẽ tiêu tùng.
Mình phải làm gì đây?
📩 [Nhiệm vụ mới!]
📌 Tìm hiểu quá khứ của Kim Seong-hyun.
📌 Kim Seong-hyun cực kỳ né tránh việc nhắc đến chuyện này.
📌 Hãy cố gắng hỏi anh ấy về sự thật.
📌 Thành công: Tăng độ tin cậy của Kim Seong-hyun, tiến triển cốt truyện chính.
📌 Thất bại: Giảm mạnh mức độ nhận diện công chúng, không thể phát hành album trong một năm.
📌 Lưu ý: Chỉ còn ba ngày trước khi scandal nổ ra.
"Mẹ nó chứ."
Hệ thống nhiệm vụ lâu ngày không xuất hiện, lần này lại vô cùng háo hức. Tôi nhìn dòng nhiệm vụ nổi bật trên màn hình và vò đầu bứt tóc. Nhưng dù sao thì, cũng là một manh mối hữu ích.
Chỉ còn ba ngày trước khi scandal bạo lực học đường bùng nổ.
Nghĩa là, đã có ai đó cố tình nhắm vào Kim Seong-hyun.
Tôi tính toán thời gian. Ba ngày nữa, tức là hai ngày sau đó sẽ diễn ra vòng thi đấu thứ hai. Nếu đến lúc đó vẫn chưa giải quyết được tin đồn này, chắc chắn nhóm chúng tôi sẽ tiêu đời.
"Tiếp tục tập luyện thôi."
Trước lời nhắc của Seong Ji-won, tôi bật dậy. Dù sao thì, bây giờ chưa phải lúc thích hợp để hỏi.
Sau một thời gian dài luyện tập, trời đã gần sáng.
"Tụi mình lần này sẽ làm tốt, đúng không?" – Jeong Da-jun thì thào.
"Bản phối rất ổn."
"Thật lòng mà nói, bản này còn hay hơn cả bản gốc của Today ấy chứ."
"Đúng vậy."
"Không ngờ I-chae lại giỏi phối khí như vậy."
"Bây giờ anh mới biết à?"
"Còn Im Hyun-soo thì sao?"
"So với chị ấy thì em chỉ là con muỗi thôi..."
Đột nhiên, Kang I-chae ngoan ngoãn cúi đầu, đúng kiểu của một fan cuồng chân chính dành cho Im Hyun-soo.
Tôi kiệt sức đến mức bò lê bò lết trên sàn phòng tập.
"Về ký túc xá thôi. Phải tranh thủ ngủ một chút."
"Chà, hiếm khi thấy anh kêu đi ngủ đấy."
"Tất nhiên là chỉ ngủ ba, bốn tiếng rồi quay lại tập tiếp chứ gì nữa."
"Còn nhân quyền của em thì sao?"
Kang I-chae làu bàu nhưng vẫn đứng dậy theo Seong Ji-won.
Nhưng đột nhiên, Kim Seong-hyun lại lưỡng lự.
"Anh không đi à, Seong-hyun?"
"anh muốn tập thêm một chút. Nếu bây giờ không tập, sợ rằng lát nữa sẽ quên mất."
"Chà, anh đúng là điên rồi."
"Được thôi, nhưng dù gì cũng phải tranh thủ ngủ đấy."
"Ừ, biết rồi."
"Anh Ho-yoon, đi thôi."
Tôi chợt khựng lại.
Thực ra, tôi muốn về ký túc xá nghỉ ngơi. Nhưng đây là cơ hội hiếm hoi để ở lại một mình với Kim Seong-hyun.
"Tôi cũng sẽ tập thêm một chút."
"Aaaa, tại sao chứ?!"
"Nhiễm thói quen nghiện tập của Ji-won rồi."
Kang I-chae chậc lưỡi. Cả nhóm đều kiệt sức, chẳng ai có ý định phản đối, nên nhanh chóng rời khỏi phòng tập.
Kim Seong-hyun liếc nhìn tôi.
"Muốn bắt đầu từ đoạn nào?"
"Đoạn này đi."
"Được."
Ngay khi cậu ấy dứt lời, bản phối của Kang I-chae vang lên. Giữa tiếng đàn dây hùng tráng, âm thanh sáo trúc nhẹ nhàng đệm vào.
Chúng tôi luyện tập vài lần cho khớp, nhưng đột nhiên, Kim Seong-hyun dừng lại.
"Chỗ ‘bước trên tầng mây’ ấy, thay vì làm động tác diễn đạt trực tiếp, hay là đổi sang vũ đạo nhóm để tạo hiệu ứng gió lay động?"
"Ý anh là sao?"
"Nếu tôi đứng đầu hàng ở đây thì..."
Anh ấy tiếp tục giải thích, nhưng tôi chỉ nghe có nửa câu.
Thực ra, dù có nghe nghiêm túc thì tôi cũng không hiểu đâu.
Chỉ là, tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy đang thực sự đặt cả trái tim vào sân khấu này.
"Này, cậu có nghe không?"
"Không."
"Cái đồ..."
"Chờ tụi nhỏ đến rồi nói. Nhìn tổng thể thì sẽ dễ hiểu hơn."
Nói xong, tôi lăn ra sàn.
Kim Seong-hyun nhăn mặt, nhưng vẫn tiếp tục nghiền ngẫm và ghi chép vào tờ giấy nháp.
"Seong-hyun này."
"Ừ?"
"Tại sao anh lại trở thành idol?"
"…Hả?"
Có vẻ như anh ấy không ngờ đến câu hỏi này. Kim Seong-hyun dừng tay, quay sang nhìn tôi.
"Thế cậu thì sao?"
"Tôi chẳng có lựa chọn nào khác."
"Lựa chọn nào chẳng có?"
"Trên đời này có những chuyện dù anh không muốn thì nó vẫn xảy ra."
Chẳng hạn như, đột nhiên bị một hệ thống nào đó bắt làm idol...
Như thể bị ép buộc...
Kim Seong-hyun bật cười.
"Trả lời đi."
"Hôm nay cậu lạ thật đấy."
anh ấy nhìn tôi thêm một lúc, rồi quăng bút, nằm dài trên sàn.
"Lý do à? Cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi vốn là vũ công đường phố, được phát hiện khi đang đi trên đường. Nhìn có vẻ thú vị nên tôi thử sức. Sau đó thì gắn bó với nhóm."
"anh bắt đầu từ DAPA Entertainment luôn à?"
"Ừ. Không như Ji-won, tôi là thực tập sinh đầu tiên của công ty này."
"Ôi trời, tiền bối Kim Seong-hyun! Hãy chỉ giáo em với ạ~."
"Đầu tiên là phải uống vitamin đầy đủ, ngủ đủ giấc..."
Tôi đùa, nhưng anh ấy lại nghiêm túc giảng bài như ông cụ non.
Bực mình, tôi bịt tai. Rồi, tôi thử thả mồi câu.
"anh bắt đầu từ cấp ba luôn à?"
"Hả?"
"Ý tôi là, anh bắt đầu làm thực tập sinh từ hồi cấp ba sao?"
Sắc mặt Kim Seong-hyun khẽ biến đổi.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới chậm rãi lên tiếng.
"Không."
"......"
"Lúc đó... tôi chỉ đơn thuần thích nhảy thôi. Một thằng ngốc chính hiệu."
"Một thằng ngốc?"
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ấy.
Bỗng nhiên, Kim Seong-hyun bật dậy.
"Tập xong rồi. Về thôi. Phải uống bổ sung chất rồi ngủ một chút nữa."
"…Được thôi."
Tôi định khai thác thêm, nhưng thất bại rồi.
Với biểu cảm đó, tôi không thể ép hỏi thêm được nữa.
Tôi nhún vai và bước ra ngoài.
----
"Wow! Đây chẳng phải là ‘idol lật đổ’ hay sao!"
Vừa chợp mắt được một chút ở ký túc xá, tôi đã phải lết xác đến công ty. Ngay khi bước vào sảnh, tôi thấy Joo Woo-sung đang ngồi đó, cười híp mắt.
Bên cạnh anh ta, các thành viên khác đều trông vô cùng bồn chồn, không biết nên làm gì.
Tôi cau mày, chán nản đến cực độ.
Joo Woo-sung làm gì ở đây? Không, khoan đã.
"‘Idol lật đổ’ là gì cơ?"
"Cậu không biết à? Đó là biệt danh mới của cậu đấy."
"Biệt danh của tôi á?"
Tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, chỉ kịp uống một ngụm nước. Joo Woo-sung bật cười khúc khích.
"Tập 2 lên sóng hôm qua mà? Vòng 1 vẫn chưa chiếu hết, nhưng ai cũng biết cậu đã chọn Today rồi."
"À, chuyện đó hả."
Ra là vậy. Tôi nghĩ lần sau ra ngoài nên cẩn thận hơn. Không muốn bị fan của Today đánh hội đồng đâu.
"Thật đấy, tôi biết cậu là một thằng điên. Nhưng không ngờ cậu lại dám chơi tới bến như vậy."
"Anh đến đây chỉ để nói chuyện này à?"
"Không hẳn. Nhân tiện ghé thăm mấy cậu luôn. Tôi có chuyện muốn bàn."
Joo Woo-sung chậc lưỡi, liếc nhìn các thành viên.
Hiểu được ý, tôi ra hiệu cho họ trước.
"Tôi sẽ đến ngay. Mọi người vào trước đi."
"Ừ ừ."
"Có gì thì cứ nói nhé. Em chào anh."
"Ừ, cố lên."
Seong Ji-won cúi đầu chào, những người còn lại thì tranh thủ rút lui nhanh chóng vào phòng tập.
Tôi đưa mắt nhìn quanh sảnh một chút rồi dẫn Joo Woo-sung vào phòng họp.
"Không phải chuyện có thể nói ngay ở sảnh đúng không?"
"Đi cà phê không? Anh đây không muốn hít bụi trong cái tòa nhà ọp ẹp này đâu."
"Anh có biết tôi mà bước chân ra ngoài là ăn hành ngay không?"
"Ồ, hóa ra cậu cũng quan tâm đến những chuyện như vậy sao."
Làm ơn! Lúc còn làm PD, tôi đã phải tránh né đủ kiểu anti-fan, lén ra cửa sau, rồi lủi như chuột trong bãi đỗ xe để về nhà. Kim Hee-young thậm chí còn hỏi tôi có phải idol thật không.
Nhưng mà…
"Khoan đã, chẳng phải bây giờ tôi thực sự là idol sao?"
"Này."
"Dạ?"
Vừa kịp thoát khỏi chuyến tàu hồi tưởng, tôi nhìn sang Joo Woo-sung.
Anh ta ngồi trên ghế, lười biếng nghịch micro trong phòng họp, rồi đột nhiên hỏi:
"Chắc là không phải đâu."
"Vâng?"
"Tôi chỉ đang hỏi vậy thôi."
"Vâng?"
"Không phải tôi nghi ngờ gì đâu nhé…"
"Nói nhanh lên, đừng vòng vo nữa."
Cái kiểu lấp lửng này khiến tôi phát cáu.
Thấy tôi mất kiên nhẫn, Joo Woo-sung xoa gáy rồi chậm rãi cất lời:
"Cậu có gặp gỡ paparazzi không?"
Lông mày tôi khẽ giật.
À, tôi hiểu tại sao Joo Woo-sung lại lo lắng rồi.
"Anh gặp Kim Jae-yeon à?"
"Tên đó không quen. À, hay là hắn dùng tên giả?"
"Nghĩ kỹ thì cũng ngốc thật nhỉ…"
Tôi lẩm bẩm rồi day day hai bên thái dương. Tôi biết Kim Jae-yeon là hạng người nào từ kiếp trước rồi, nhưng có vẻ lời đe dọa của tôi vẫn chưa đủ mạnh.
Dạo này đã đủ chuyện không kiểm soát nổi rồi, lại thêm một cái phiền phức này nữa. Tôi thả người xuống ghế, định thần suy nghĩ xem phải xử lý thế nào. Khi ngẩng lên, ánh mắt tôi chạm phải Joo Woo-sung.
"Haizz."
Tôi bật cười khẩy.
"Anh sợ tôi nói gì đó sao? Vì chuyện đó mà mò tới đây?"
"Cậu thật sự cần sửa lại cách ăn nói đấy."
"Không cần lo đâu, Joo Woo-sung."
Dù tôi nói chắc nịch như vậy, ánh mắt Joo Woo-sung vẫn đầy nghi ngờ.
"Vậy thì, cậu gặp hắn làm gì?"
"Tôi chỉ đang giăng bẫy thôi."
"Bẫy gì?"
"Để giành quán quân Shining Star."
"Hả? Cậu vẫn mơ mộng hão huyền à?"
Joo Woo-sung bật cười khẩy.
"Không thể đâu. Công ty của Today lần này đang bơm tài nguyên mạnh lắm. Nhìn cách tổ sản xuất đối xử với nhóm cậu là biết rồi."
"Tôi biết. Tôi biết hết."
"Thế sao còn cố?"
"Trên đời này có rất nhiều cách để chiến thắng…"
Tôi cố tình nói bóng gió. Joo Woo-sung nhìn tôi một lát nhưng không truy hỏi thêm. Dù vậy, anh ta vẫn nhún vai như bất đắc dĩ.
"Tôi không cản cậu đâu. Nhưng ít nhất, lo cho đồng đội của cậu một chút đi."
"……."
"Cậu có biết khi tôi nhắc đến cậu, bọn họ phản ứng thế nào không? Họ không nói gì cả, nhưng mặt mũi thì hiện rõ hai chữ 'lo lắng'. Bên trái là 'lo', bên phải là 'lắng'. Họ chẳng biết cậu sẽ làm gì tiếp theo, nên ai cũng căng thẳng hết cỡ."
"Cái đó…"
Tôi định phản bác nhưng lại cứng họng.
Thật sự, tôi chẳng có gì để nói. Chỉ có hàng loạt câu hỏi lởn vởn trong đầu.
"Anh chưa từng như vậy sao, Joo Woo-sung?"