[Novel] PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Tác giả: Nhà Thợ Săn J
Chương 40 / 596
[……Seo Ho-yoon à.]
“Tôi đã nói rồi, tôi cũng sẽ làm như vậy mà nếu là tôi.”
[Tôi không hiểu sao, hiện tại có dư luận đồng cảm thì nên dừng lại đi. Nếu cứ kéo dài thế này, sẽ chỉ mất đi tất cả thôi. Lại còn bị mắng oan nữa đấy.]
“PD.”
[Ừ.]
“Như PD biết đấy, dù sao thì việc này cũng không phải là một kịch bản xấu cho PD đâu.”
Nếu tiếp tục duy trì đối đầu, tỷ lệ người xem sẽ tăng nhanh theo thời gian.
[Cậu thật sự muốn gì vậy?]
Tôi bật cười. Đây là câu nói mà tôi đã nghe quá nhiều trong mấy tháng qua.
Ngay cả Im Hyun-soo, Joo Woo-sung cũng nói như vậy, và giờ đến lượt Kim Hee-young cũng nói thế.
“Cũng chỉ là một bát cơm đủ sống thôi mà.”
[……Cậu đang đùa tôi sao?]
“Thật lòng đấy.”
[Hả… tôi hiểu rồi.]
Kim Hee-young thở dài nặng nề rồi nói với tôi.
[Tôi sẽ tung một quả bom trên sóng hôm nay. Nhưng nếu cậu tiếp tục như thế này thì sẽ hối hận đấy.]
“Tôi không như vậy đâu.”
[Không tò mò được edit ra sao à?]
“Không.”
[Thật là người kỳ lạ, Seo Ho-yoon à. Cái biệt danh ‘kẻ điên' này, cậu muốn sao?]
“Chắc tôi cũng có biệt danh này rồi.”
[Thật là…]
Tôi bật cười khúc khích. Đến lúc phải kết thúc cuộc gọi, nhưng tôi vẫn do dự. Có một câu tôi muốn nói với cô ấy.
Cần một chút dũng cảm, nhưng liệu có thể nói không?
Tôi thở dài thật nhẹ, đủ để cô ấy không nghe thấy, rồi nhắm mắt lại và nói ra câu đó.
“Fighting nhé.”
[……Cái gì cơ?]
“…….”
[À, vâng. Cảm ơn cậu.]
Cuộc gọi kết thúc sau lời nói đó, một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua rồi Kim Hee-young cúp máy.
‘Chết tiệt…’
Tôi đã hối hận về câu cuối cùng, nhưng mọi chuyện đã rồi, không thể thay đổi.
Tôi cầm điện thoại lên kiểm tra thời gian.
Đã đến lúc phải ra ngoài rồi.
****
“Xin chào, tôi là Yoo Ji-a, MC của chương trình Shining Star.”
“Waaa!”
“Yoo Ji-a! Yoo Ji-a!”
Tiếng cổ vũ vang lên lớn đến mức có thể nghe thấy rõ ràng ngay cả từ phòng chờ, mặc dù có một chút chênh lệch thời gian so với màn hình phát sóng trực tiếp.
“Các bạn, hôm nay rất nhiều người tham gia. Tổng số điểm từ vòng 1 đến vòng 3 sẽ quyết định ai sẽ giành được cơ hội vào vòng cuối cùng của Shining Star, Final Star. Trước khi bắt đầu vòng 1, tôi sẽ thông báo điểm số từ các bạn.”
Khi Yoo Ji-a quay người, một con số khổng lồ xuất hiện trên màn hình sân khấu.
Đánh giá từ khán giả: 9,000 điểm.
Đó là một con số áp đảo. Jeong Da-jun nuốt nước bọt.
“9,000 điểm, thật sự là rất cao. Cộng thêm 1,000 điểm từ ban giám khảo, điểm số của vòng 1 hôm nay sẽ quyết định thứ hạng. Vậy thì hôm nay, chắc các bạn đã hiểu tầm quan trọng của vai trò của mình rồi phải không?”
“Today!!”
“Maz!”
“The Dawn fighting!!”
“Haha, đúng rồi. Tôi đã nghe thấy những tiếng cổ vũ đó rồi. Nhóm chiến thắng ở vòng 1 sẽ có một quyền lợi đặc biệt. Đó là gì, các bạn hãy mong đợi nhé.”
Yoo Ji-a nháy mắt một cái.
Quyền lợi đặc biệt, chỉ cần nghe thôi cũng đủ đoán được là gì.
Khi đến lượt Maz trình diễn ở phần thứ ba, và main vocal của họ trình bày phần highlight, Seong Ji-won không khỏi thán phục.
“Wow, giỏi thật.”
“Thật sự là rất giỏi. Mình nổi da gà rồi.”
Nhìn màn trình diễn của Maz làm tôi nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó về Seong Ji-won, và mặt tôi vô thức trở nên căng thẳng.
Mặc dù main vocal của Maz rất giỏi, nhưng Seong Ji-won cũng không hề kém cạnh. Nếu không phải vì vận may không tốt, có lẽ cậu ấy đã nổi tiếng hơn nhiều rồi.
Thật sự là có chút bực bội.
“Ugh, Ho-yoon à! Đừng nhíu mày như thế.”
“A, xin lỗi.”
“Cảm giác thế nào? Tôi đã thử thoa chút phấn dưới mắt và rắc thêm một chút glitters. Không phải trông nó lạ lùng sao? Hoàn toàn hợp với concept của chúng ta….” (stulist)
Thật ra, tôi không nghe được gì thêm sau đó. Đối với tôi, từ "glitter" chỉ gợi lên đơn vị đo nước thôi.
Tôi chỉ gật đầu qua loa và cảm ơn.
“Cảm ơn lão sư nim.”
“Ai da, nhìn cái lễ phép của cậu kìa.”
Người làm trang điểm cười khúc khích.
“Cậu làm tốt lắm.”
Được động viên, tôi lại cúi đầu cảm ơn, và Seong Ji-won kéo tôi đi. Cậu ấy cười nhẹ.
“Ở đây, có lẽ fan của chúng ta đấy.”
“Có khá nhiều người đến.”
Sau khi tôi bị trứng ném, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Dù kết quả có thể dự đoán được, nhưng cảm giác lại khác.
Khi tôi đi ra ngoài phòng chờ cùng các bạn và bước xuống hành lang dài, Seong Ji-won thì thầm với tôi.
“Ho-yoon à.”
“Gì vậy?”
“Chắc cậu không sợ đâu nhỉ?”
Cái gì cơ, sao lại nói chuyện kỳ cục thế?
Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt khó hiểu, nhưng Seong Ji-won lại rất nghiêm túc.
“Lúc trước, trong buổi diễn ngoài trời, tôi nghĩ có thể cậu bị ám ảnh rồi… tôi nghĩ cậu sẽ sợ lắm.”
“Tôi trông có vẻ sợ à?”
“……Không, hoàn toàn không.”
Seong Ji-won trả lời dứt khoát. Sau đó, cậu ấy lại nhìn tôi một cách kỳ lạ.
“Vậy, cậu có căng thẳng không? Lúc trước thì có mà.”
“Có một chút.”
Thực sự thì tôi chỉ cảm thấy bực bội hơn là căng thẳng lúc này.
Không hiểu tại sao, Seong Ji-won lại cười khúc khích với đôi mắt híp lại.
Lượt biểu diễn thứ tư là của chúng tôi. Màn trình diễn cuối cùng đương nhiên sẽ là của Today.
Sau khi Maz kết thúc phần biểu diễn, lau mồ hôi, họ rời khỏi sân khấu. Nhân viên bên cạnh cầm máy bộ đàm liên lạc.
“Vâng, The Dawn đã đến.”
“Cảm ơn các bạn đã vất vả.”
Kim Seong-hyun, người đi cạnh tôi, là người đầu tiên chào Maz. Họ mỉm cười và cúi chào chúng tôi 90 độ. Mặc dù họ là đàn anh, nhưng có lẽ hành động này vì camera.
“The Dawn, fighting!”
“Fighting!”
“Cảm ơn rất nhiều.”
Vocal của Maz, người mà tôi đã nói chuyện trước đó, nhìn qua lại giữa tôi và Seong Ji-won. Có lẽ anh ta đang tò mò không biết chúng tôi đã nói gì.
Khi Seong Ji-won nhận ra ánh mắt đó và sắp thắc mắc, Kang I-chae đã chen vào một cách nhanh chóng.
“Anh thật tuyệt vời!”
“Ơ? Ừ?”
“Nhất là phần rap, chúng em đều rất ngưỡng mộ.”
“Haha, cảm ơn nhé.”
Kang I-chae có thể đã biết khi nào nên ngừng, và cậu đã chọn đúng thời điểm để dứt lời.
“Chúng em phải lên sân khấu rồi. Hẹn gặp lại các anh sau.”
“Ừm.”
Vocal của nhóm khẽ gật đầu một cách lúng túng.
Tôi cúi đầu và theo sự chỉ dẫn của nhân viên, bước lên sân khấu.
Yoo Ji-a nhìn chúng tôi và mỉm cười, rồi quay mắt về phía khán giả.
“Đây là The Dawn!”
“Áááá!”
“The Dawn, fighting!”
Lúc chào, tiếng cổ vũ lớn đến mức gần như không thể tin được. Nếu xét về sự áp đảo, có lẽ còn mạnh mẽ hơn cả lần biểu diễn ngoài trời trước đây.
Tôi phải cố gắng rất nhiều để giữ thẳng lưng và nhìn về phía trước.
‘Cái quái gì thế?’
Khoảng một nửa khán giả đang cầm những chiếc bảng có khẩu hiệu màu xanh. Đây là màu sắc chính thức của nhóm chúng tôi kể từ sau album đầu tiên, gần như đã trở thành một phần hình ảnh quen thuộc. Nếu nhìn qua, có vẻ số lượng bảng của chúng tôi còn nhiều hơn cả màu vàng của Today.
Điều đó không thể nào đúng được! Hâm mộ của chúng tôi còn nhỏ hơn Today rất nhiều mà.
“Ho-yoon à, fighting!”
Tôi nghe thấy tiếng khán giả gọi tên mình. Khi đó tôi mới nhận ra.
Fan của chúng tôi đã hỗ trợ. Có lẽ họ đã phát những bảng hiệu đó cho những người tham gia bình thường, những người đã được chọn từ việc bốc thăm, để tiếp tục quảng bá cho chúng tôi.
‘…Cảm ơn các bạn.’
Tôi lại cúi đầu một lần nữa. Sau đó, chúng tôi đứng vào vị trí để chuẩn bị cho màn trình diễn. Today chắc chắn cũng đang nhìn lên sân khấu đầy bực bội và không hài lòng.
Các thành viên của chúng tôi dường như đều có chung một suy nghĩ. Đôi mắt của họ đầy sự quyết tâm.
Lúc đó, ánh mắt tôi vô tình gặp phải ánh mắt của Kim Seong-hyun, người đang liếc nhìn về phía này.
‘Này.’
‘Gì thế?’
‘Nhìn kỹ vào camera đi.’
Tôi mở miệng, Kim Seong-hyun cười nhẹ, có vẻ như anh ấy cảm thấy không thể tin được. Ngay lập tức, đoạn nhạc dạo đầu bắt đầu vang lên, và anh ấy lập tức chỉnh lại biểu cảm trên mặt.
Đây là thời điểm để thể hiện những gì đã chuẩn bị.
--
Đùng, đùng, đùng.
Những giai điệu vui tươi của bài hát vang lên, khiến các fan không khỏi tò mò.
‘Cái gì thế? Không phải là Second Chance à?’
‘Hôm nay không phải là đại diện hit của nhóm sao? Bài này là gì thế?’
Tuy nhiên, fan của The Dawn, đặc biệt là những người đã yêu thích nhóm từ khi chúng tôi còn là đội hình 5 người, thì lại im lặng.
Chắc chắn là không thể nào… không thể nào là bài này đâu…
‘Glow!’
Dù là một bài hát có concept highteen, nhưng lại quá nhẹ nhàng đến mức gần như bị chìm vào quên lãng. Mỗi khi chỉ nghe đến đoạn nhạc dạo đầu, fan sẽ tự động chìm đắm trong cảm xúc, có cảm giác như thể họ đang sống lại với ký ức đã qua. Dù không lọt vào bảng xếp hạng, MV của bài hát này thậm chí còn chưa vượt qua 300,000 lượt xem.
Tuy nhiên, hôm nay, bài hát này lại xuất hiện trên sân khấu của Shining Star.
Kang I-chae và Kim Seong-hyun bước ra, lẩm bẩm.
[“Cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại à?”]
[“Chắc vậy.”]
‘Mấy đứa này!! Họ đang làm một vở nhạc kịch highteen* à?’ (học đường/tuổi trẻ)
Những fan hâm mộ lâu năm nhìn vào và nhận ra rằng công ty đã làm việc rất chăm chỉ để chuẩn bị.
[“Phải biết nhanh thôi.”]
Kim Seong-hyun từ từ đứng lên, cầm quả bóng rổ và xoay vòng, rồi cười nhẹ khi anh ném vào rổ một cách chính xác. Tiếng còi vang lên khi quả bóng vừa chạm vào vành rổ.
[“Hey, what are you looking at?”]
Kang I-chae từ dưới nhảy lên, bắt bóng và dẫn qua, sau đó ném bóng vào tay Jeong Da-jun.
Jeong Da-jun ngơ ngác nhận bóng và nhìn quanh. Rồi bài hát bắt đầu vang lên.
[“Không được, tôi sẽ tỉnh lại mà, tôi sẽ tỉnh lại!”]
Jeong Da-jun ném bóng ra ngoài rồi chạy đi. Kang I-chae đứng cạnh cười khúc khích nhưng cố gắng không nhìn em ấy.
Đó là một màn diễn xuất tự nhiên, hoàn toàn không phải diễn xuất mánh khóe.
[“Chúng ta không thể cùng nhau, nhưng tôi biết cậu sẽ lại nói chuyện với tôi.”]
Trong lúc đó, Seo Ho-yoon và Kang I-chae chặn trước mặt Jeong Da-jun, nhưng cậu nhóc đã nhanh chóng tránh qua người họ. Khi Kang I-chae cúi người như đang buộc giày, Jeong Da-jun nhảy qua và tiếp tục chạy
.
Cậu ấy đến gần một chiếc tủ, mở ra và lấy một quyển sách, vẻ mặt buồn bã.
[“Cảm giác như tim tôi sắp nhảy ra ngoài.”] Seong Ji-won tự nhiên lấy quyển sách của Jeong Da-jun và ngả người vào chiếc tủ, đầu tóc rối bù.
Seo Ho-yoon ngồi thờ ơ bên cạnh, chống cằm và lẩm bẩm theo nhịp.
[“Tôi lại nói mấy lời vô nghĩa (Ừ?) Hôm nay trời đẹp đấy (Mặc dù trời đang mưa?) À, thôi đừng nói gì nữa, tôi có thể nói gì chứ?”]
Máy quay rời khỏi Seong Ji-won và chuyển sang Kim Seong-hyun. Anh ấy thở dài khi đang xoay quả bóng rổ bằng một ngón tay.
[“Không được, tôi sẽ tỉnh lại mà. Tôi bị điên mất thôi.”]
Sau lưng Kim Seong-hyun, Kang I-chae nhảy ra, giật bóng rổ và đùa nghịch với anh ấy.
[“Bạn bè tôi nói rằng Cậu và chúng tôi rất khác biệt, tôi biết mà, nhưng tôi vẫn cứ bị cuốn hút vào cậu.”]
‘Mấy đứa này! Concept tươi mới quá!’
Với sự thay đổi thành nhạc kịch, bài hát này trở nên vui tươi hơn nhiều so với bản gốc. Fan đã hưng phấn đến mức như muốn ngất đi, nhưng bài hát vẫn chưa kết thúc.
Cộp!
Đột nhiên, sân khấu tối sầm lại, và ánh trăng bỗng xuất hiện.
Các thành viên cùng nhau di chuyển vào trung tâm để chuẩn bị cho phần múa tập thể. Trong khi họ uốn cong lưng và di chuyển như những con sói, âm nhạc đột ngột dừng lại, và tất cả các thành viên đều dừng lại như đang chờ đợi điều gì đó.
Và rồi, tiếng hú của sói vang lên.
Fan không khỏi bất ngờ.
‘Cái đoạn này trước đây đâu có trong bài hát nhỉ?’
Kim Seong-hyun cúi người như đang vuốt móng tay vào mặt đất, và trước mặt anh, Kang I-chae nhảy ra.
[“Một lần nữa, ánh trăng lại đến. Tôi không còn là chính mình nữa, đầu óc quay cuồng, và bản năng tỉnh thức.”]
Đây là phần rap mới được thêm vào trong Glow.
‘Chết tiệt….’
‘Họ là người sói à?’
Fan đã hoàn toàn choáng váng. Không chỉ fan, mà mọi người đều không thể tin được vào sự phát triển bất ngờ này.
Và bây giờ thì tôi hiểu tại sao họ phải làm thế.
Bởi vì chúng ta không phải là con người, nên chuyện này mới có thể xảy ra!
[“Tôi phát hiện ra cậu ở cuối chân trời của ánh trăng. Em thấy không, tôi không thể ngừng nghĩ về em, ngay cả trong ánh sáng này.”]
Kết thúc phần của Kang I-chae, Seo Ho-yoon bước ra, nằm trên một chiếc bàn. Các thành viên ở dưới đỡ chiếc bàn lên. Ánh sáng trắng chiếu mạnh vào người Seo Ho-yoon khiến anh trông như thể không phải là con người thật sự.
[“Vào lúc sáng sớm, tôi chỉ nghĩ về em một mình.”]
Seo Ho-yoon nhẹ nhàng vuốt môi, như thể đang cảm nhận những cảm xúc này, như thể đang vật vã với những cảm giác không thể dừng lại.
[“Chúng ta có thể ở bên nhau không? Hay không? Chúng ta có thể ở bên nhau không? Hay không?”]
“Ho-yoon à, cùng sống đi!”
Một fan không thể kiềm chế nổi, hét lên. Dường như Seo Ho-yoon nghe thấy tiếng hét, khóe môi anh khẽ nhếch lên, khiến fan gần như ngất đi.
Seo Ho-yoon từ từ trượt xuống khỏi chiếc bàn và vuốt tóc.
[“Nhưng thực sự đã kết thúc rồi. Trong đầu tôi chỉ toàn là em mà thôi. Hãy giữ tay tôi nhé.”]
Ngay khi anh ấy lướt qua một bên, sân khấu sáng lên trở lại, và tiếng hú của sói lại vang lên, khiến không khí trở lại phong cách highteen.
Cuối cùng, Jeong Da-jun bước ra, miệng mỉm cười.
[(No she’s not one of us) “Cậu ấy thật sự là người khác mà, tôi biết mà.”]
Seong Ji-won hát chorus ở cuối. Giọng cao của cậu ấy trong bài này mượt mà hơn rất nhiều so với trước.
[“Tôi sẽ ném tất cả vào em.”]
Fan không thể kìm chế cảm xúc, siết chặt tay và nhìn vào mắt Seong Ji-won và Seo Ho-yoon, những người đang tạo thành một hợp âm tuyệt vời.
[“Chúng ta có thể ở bên nhau không? Hay không? Chúng ta có thể ở bên nhau không? Hay không?”]
Cuối cùng, Jeong Da-jun đi ra, đá bóng một cái nhẹ nhàng rồi từ từ lùi lại.
[“Tôi không bình thường, tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn hỏi.”] Anh mở chiếc tủ, lấy ra một lá thư và thầm thì.
[“Cậu thực sự có thể ở bên tôi không?”]
Một vở nhạc kịch highteen thú vị, với cú twist đầy bất ngờ và cốt truyện đầy kịch tính.
Đúng là một màn trình diễn đáng kinh ngạc trong vòng loại lần 1.