[Novel] PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Tác giả: Nhà Thợ Săn J
Chương 16 / 596
"Tôi phải hát như thế nào?"
"Chỉ cần hát thôi, có gì đâu?"
Tôi cố gắng hết sức để nhận được phản hồi hữu ích, nhưng tên Joo Woo-sung này... đúng là một thiên tài, thật khó để theo kịp.
Chả có gì khó chịu hơn là nhận được lời khuyên từ một thiên tài kiểu "Chỉ cần áp dụng công thức thôi, sao không giải được?"
"Sao không được? Ooh, Pick a Card, làm vậy là ổn ngay."
"Wow, tuyệt thật."
Khi Joo Woo-sung cất lời, các thành viên bên cạnh vỗ tay rầm rộ.
‘Trời ơi, tài năng của Joo Woo-sung là gì vậy...?’
Hẳn là vì có tài năng ấy, mọi thứ đều dễ dàng đối với anh ta… Và chắc anh ta cũng không lo lắng gì chuyện yêu đương.
Mọi thứ thật khác biệt với tôi. Sự khác biệt quá lớn khiến tôi không thể dễ dàng làm theo.
Cảm xúc, nó là cái gì chứ? Làm thế nào để thể hiện đây?
"Ừm..."
Joo Woo-sung vừa vỗ tay vừa ra hiệu cho quản lý. Hình như anh ta muốn tắt máy quay.
Quản lý do dự một chút rồi tắt máy quay, Joo Woo-sung khẽ thì thầm với tôi.
"Seo Ho-yoon. Cậu diễn giỏi lắm. Lần trước trước mặt các fan cuồng, cậu cũng làm giả vờ thân thiết được mà... A! Đúng rồi."
"Có chuyện gì vậy?"
"Làm như lúc cậu đã đe dọa tôi ấy."
Lời chỉ dẫn thật cụ thể.
"Đợt đó cậu trông ác lắm, như thể đã ăn thịt năm con rắn lục vậy."
"...Có chút đáng sợ đấy."
"Có chuyện gì vậy?"
"Làm giống như lần cậu đã đe dọa tôi ấy."
Lời chỉ dẫn của anh ta rất cụ thể.
"Đợt đó cậu trông ác lắm, như kiểu đã ăn thịt năm con rắn lục vậy."
“...Nghe ghê thật.”
Tôi nhớ lại lúc đó xem mình đã làm thế nào. Lúc đối diện với Im Hyun-soo, tôi rất tự tin và đương nhiên tôi tin mình có thể kiểm soát được Joo Woo-sung.
Nhìn xem, giờ anh ta đang sẵn sàng "tặng" tài năng cho tôi rồi.
"Thử đi, nhanh lên."
"Vâng."
Tôi bắt đầu hát theo, nhớ lại cảm giác của mình hồi đó.
[Ooh, Pick a card, tương lai rõ ràng hơn, dù xác suất thấp nhưng đừng lo lắng, không cần đâu, It’s okay tôi sẽ dẫn dắt cậu.]
"Ôi, đúng rồi!"
"Chuyện gì vậy? Làm sao mà con robot lại có cảm xúc như thế?"
"Ho-yoon à, cậu làm được rồi! Cậu giống như một kẻ tâm thần, thật khó đoán!"
"Chắc cậu giỏi lừa đảo, cưa gái cũng dễ như ăn bánh!"
Mọi người vỗ tay ầm ầm. Dù không hiểu Joo Woo-sung đã nói gì, nhưng những lời khen này chắc chắn đang dành cho tôi.
Tôi nhìn họ, còn Joo Woo-sung thì gật đầu hài lòng.
"Ha, đội ngũ kế hoạch quả là biết chọn người. Cậu hợp với vị trí này đấy, kiểu âm hiểm."
“Anh ơi, sao cứ nói vậy?” (đe doạ)
“...”
Tôi thì thầm nhỏ đủ chỉ để Joo Woo-sung nghe thấy. Anh ta im lặng và nhanh chóng đổi chủ đề.
"Chúng ta làm lại lần nữa nhé?"
"Vâng, em hiểu rồi!"
Mọi người ngay lập tức vào thế nghiêm túc và bắt đầu luyện tập. Mặc dù không có huấn luyện viên đúng nghĩa, nhưng chỉ với một mẹo duy nhất mà Joo Woo-sung dạy, họ đã học hỏi và áp dụng ngay.
"Chìa tay ra!"
"Đẩy mạnh lên! Kết thúc phải thật gọn gàng!"
Đặc biệt là Seong Ji-won học rất nhanh.
Tất cả mọi người đồng lòng thực hiện theo chỉ dẫn của Joo Woo-sung và kết thúc bài hát.
‘Giỏi thật đấy...’
Trong khi tôi đánh giá Joo Woo-sung, anh ta cũng bắt đầu đánh giá lại đội.
"Nhóm này ổn đấy nhỉ? Sao debut lại không tốt vậy?"
"Cảm ơn anh!"
Vào lúc đó,
Ding!
[Trạng thái bất ổn gia tăng!]
"...."
Tôi nghiến răng, cảm thấy mặt mình tái nhợt. Khi Joo Woo-sung định tiếp tục dạy, nhìn tôi một chút rồi nhíu mày.
"...Chắc chỉ cần thêm một chút nữa thôi, thôi nghỉ ngơi đi."
"Vâng, cảm ơn anh!"
Tốt quá rồi.
Các thành viên cúi đầu chào Joo Woo-sung rồi lần lượt ngã xuống đất. Tôi đứng dậy, loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh.
Mỗi bước đi là cái đầu tôi như muốn nổ tung, mắt tôi mờ dần, chỉ còn thấy màu vàng. Vội vã mở cửa nhà vệ sinh, tôi nôn hết mọi thứ ra.
"Ugh..."
Ding!
[Trạng thái bất ổn xuất hiện.]
[Bạn có muốn mở bảng nhiệm vụ không?]
"Đừng có làm lố nữa, thật là thiếu hấp dẫn."
Tôi lẩm bẩm và thọc tay vào cổ họng, cố gắng nôn hết mọi thứ ra. Khi đã xong, tôi rời khỏi nhà vệ sinh và mở vòi nước.
Nước ào ào chảy ra, tôi súc miệng rồi ngẩng đầu lên, nhìn vào gương. Một người đang cau mày nhìn tôi.
"..."
Là Joo Woo-sung.
"Chắc cậu chịu đựng được hơn tôi nghĩ nhỉ?"
Joo Woo-sung đứng khoanh tay, cười mỉa. Tôi phớt lờ anh ta, lấy khăn giấy để lau tay.
"Nhưng mà khi người khó chịu mà cứ làm thế, không phải kiên cường đâu, chỉ là ngu ngốc thôi."
"Kinh nghiệm à?"
"Ừ, đại loại vậy."
Joo Woo-sung nhún vai.
"Đau ở đâu?"
"Viêm dạ dày. Cảm cúm nữa."
"Nghe có vẻ nặng đấy. Cậu đã đi bác sĩ chưa?"
"Dù có đi bác sĩ thì cũng chẳng đỡ đâu."
"Cậu... sợ bác sĩ à? Cái tuổi này rồi mà?"
Cái câu này khiến tôi chẳng thể nhịn được cười. Thật là nói linh tinh.
Tôi đã uống thuốc rồi, nhưng chắc tại vì có hệ thống trong game mà không hiệu quả. Đi bác sĩ cũng chẳng giúp gì được.
"Vậy anh đây định làm sao?"
"Giờ còn dám xưng hô suồng sã à?"
Tôi trả lời qua quýt vì quá mệt, nhưng Joo Woo-sung chỉ cười nhẹ.
"Đi thôi, phải tập luyện tiếp."
"Sao cậu chăm chỉ thế?"
"Hả?"
"Tôi nghĩ hôm nay cậu sẽ làm qua loa, nhưng không ngờ cậu lại nghiêm túc thế này."
"......"
"Cậu có biết không, cậu hơi lạ đấy. Cứ như không có đam mê trở thành idol nhưng lại cực kỳ chăm chỉ trong việc tập luyện và giúp nhóm nổi."
‘Nhận xét chuẩn ghê.’
Dù Joo Woo-sung rất mải mê với chuyện yêu đương, nhưng ít nhất anh ta cũng tinh ý trong việc nhận xét những thứ liên quan đến nghề này.
"Ê, ê."
Tôi định không để ý, nhưng Joo Woo-sung lại đứng chắn trước cửa nhà vệ sinh, không chịu nhúc nhích. Có vẻ như anh ta sẽ không chịu đi nếu tôi không nói gì.
Nếu tôi thấy mình ổn, chắc chắn sẽ đẩy anh ta ra rồi đi ra ngoài. Nhưng lúc này, tôi không có sức chút nào. Tôi thở dài thật sâu.
‘Làm phiền quá…’
"Tôi muốn nổi tiếng."
"Sao vậy?"
"Vì tôi không gặp may. Nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Tôi bị hệ thống làm cho xui xẻo mà.
Có lẽ câu trả lời của tôi chưa đủ với Joo Woo-sung, nên anh ta vẫn không hiểu. Mặt anh ta càng lúc càng bối rối, nhưng tôi không muốn giải thích thêm. Tôi bỏ anh ta lại và đi ra ngoài, hướng thẳng về phòng luyện tập. Joo Woo-sung vội vã chạy theo.
"Cậu đang chơi trò gì vậy?"
"Im lặng đi, ồn ào quá."
"Thật là không biết điều..."
Joo Woo-sung càu nhàu rồi mở cửa phòng luyện tập. Mới mở cửa ra, tất cả mọi người trong phòng đều giật mình nhìn chúng tôi.
"……."
"Chuyện gì vậy? Sao không khí lại căng thẳng thế này?"
Joo Woo-sung lẩm bẩm, lúc đó quản lý nhìn qua, nhanh chóng tắt máy quay. Cảm giác như vừa trải qua một buổi lễ tang.
Tôi có cảm giác không lành.
Ding!
[Kiểm tra nhiệm vụ.]
“Ho, Ho-yoon à.”
Seong Ji-won nhìn tôi với khuôn mặt tái mét.
“Sao vậy?”
“Cậu, cậu xem cái này chưa?”
Seong Ji-won run rẩy đưa điện thoại cho tôi. Trên màn hình là một video có nền đen trên YouTube.
‘Second Chance? The Dawn.’
Mặc dù chỉ dài có 35 giây, nhưng rõ ràng đó là bài hát của nhóm tôi.
“Chúng ta... bài hát comeback của chúng ta bị rò rỉ rồi.”
“Cái gì?”
Joo Woo-sung nhăn mặt thay tôi, nhưng tôi lại không có phản ứng gì. Thực tế, đây chính là khoảnh khắc mà tôi đã chờ đợi.
“Các cậu ơi, dù sao thì chúng ta cứ đi nói chuyện với giám đốc trước, chắc sẽ ổn thôi.”
“Là ai... ai đã rò rỉ vậy?”
“Chuyện đó để sau, giờ cứ bình tĩnh đã.”
Nhìn các thành viên và quản lý đang xôn xao, tôi chạm mắt với Joo Woo-sung. Ánh mắt của anh ta cứ chăm chăm vào tôi.
“Tại sao...”
“......?”
“Tại sao cậu lại cười?”
Tôi vô thức sờ miệng và nhận ra rằng khóe miệng mình đang nhếch lên.
Ánh mắt của Joo Woo-sung có chút dao động. Cùng lúc đó, thông báo thất bại nhiệm vụ hiện lên.
Ding!
[Thất bại nhiệm vụ!
‘Ngừng rò rỉ bài hát comeback!’ Ai đó đang cố rò rỉ bài hát của bạn.
Ngừng việc rò rỉ bài hát và giảm thiểu thiệt hại.
Thành công: Tăng kỹ năng nhảy 10. Thất bại: Sẽ bị ảnh hưởng bởi trạng thái bất lợi. Thời gian còn lại của nhiệm vụ giảm, trạng thái bất lợi càng nặng.]
“Yah, Seo Ho-yoon!”
Đột nhiên, tôi loạng choạng, và đầu óc quay cuồng. Màn hình nhiệm vụ cũng bắt đầu rung lắc, cơ thể tôi không còn sức và ngã xuống.
Mọi người hoảng hốt chạy đến tôi.
“Seo Ho-yoon, tỉnh lại đi!”
Ding!
[Thất bại nhiệm vụ.]
Trước mắt tôi tối sầm. Chân tôi yếu đi, và cảm giác như màn hình của một chiếc TV cũ bị tắt ngóm. Cả ý thức cũng từ từ rời bỏ.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải một nhiệm vụ thất bại.
****
"Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy trần nhà lạ lẫm."
À, câu này tôi đã muốn thử viết từ lâu.
Tôi nắm lấy đầu mình, cảm thấy khá hơn, rồi bắt đầu nhìn xung quanh. Cửa sổ nhiệm vụ hiện lên bên cạnh, ánh sáng xanh phát ra từ nó.
[Thời gian phạt nhiệm vụ đã hết.]
Có vẻ như đã một khoảng thời gian trôi qua rồi.
Khi tôi cố gắng đứng dậy, tôi nhận thấy một chiếc kim tiêm đang gắn vào cánh tay. Những vết sẹo dài đã lộ ra sau một thời gian dài không thấy.
Có lẽ tôi đang ở trong phòng cấp cứu. Tôi tìm điện thoại để kiểm tra giờ thì nhìn thấy Seo Ho-jin đang ngủ ở dưới.
“Seo Ho…”
Tôi muốn gọi em ấy, nhưng giọng tôi không thể thốt ra được.
À, phải làm sao để đánh thức em ấy, đây?
Lười quá, tôi lấy điện thoại đặt trên ngăn kéo nhỏ cạnh giường rồi thả xuống người của Seo Ho-jin. em ấy, giật mình tỉnh dậy, cơ thể run lên khi đứng dậy.
“Hyung...”
“Yah. Cho anh nước…”
“Hyung, tỉnh rồi à!”
Seo Ho-jin hoảng hốt chạy đến tôi. Tôi định nói em ấy đưa nước cho tôi, nhưng giờ em ấy có vẻ không tỉnh táo lắm.
“Thật sự... em không biết chuyện gì xảy ra với hyung…”
Tôi nhìn thấy mắt em ấy sưng lên, có vẻ đã khóc. Tôi ngạc nhiên, giọng khàn khàn hỏi:
“Em khóc à?”
“Không phải đâu.”
À, tôi hiểu rồi. Seo Ho-jin không còn gia đình ngoài tôi, em ấy đang bám víu vào tôi. Những người họ hàng đều là những kẻ khốn nạn, em ấy đã cắt đứt liên lạc từ lâu. Còn cha mẹ thì đã qua đời. Vậy thì còn ai nữa ngoài tôi chứ?
Nếu tôi chết, em ấy sẽ thật sự cô đơn. Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy có chút đau lòng, nhưng cũng có một gánh nặng đè lên vai.
“Cho anh nước đi.”
Seo Ho-jin thở dài như được giải tỏa. Em ấy có vẻ tức giận nhưng cũng không muốn tôi khó chịu.
“Ah, đù….”
Em ấy lẩm bẩm chửi một câu rồi đi lấy nước từ trong tủ lạnh. Sau khi uống xong, em ấy nhìn điện thoại và nhận ra đã nửa ngày trôi qua.
“Em đi gọi bác sĩ nhé. Hyung tỉnh rồi.”
“Ừ….”
Seo Ho-jin chậm rãi đi ra ngoài.
Hai giờ sáng. À, hình như tôi vẫn kịp đến buổi quay MV.
Tôi lại nằm xuống, lấy điện thoại kiểm tra các cuộc gọi và tin nhắn.
Cuộc gọi nhỡ 24 cuộc, tin nhắn 278 cái...
…Chuyện gì vậy?
Tôi lướt qua những cuộc gọi nhỡ trong trạng thái bối rối.
Trước tiên là gọi đến từ Seo Ho-jin, Seo Ho-jin, quản lý, quản lý, Im Hyun-su, Joo Woo-sung, Im Hyun-su, Im Hyun-su, Kim Seong-hyun... và các thành viên khác cũng liên tục gọi đến.
Tôi bỏ qua những cuộc gọi và chuyển sang tin nhắn. Có vẻ như mọi người đã lập một nhóm chat rồi.
[Kang I-chae: Hyung, ổn chứ???]
[Seong Ji-won: Hình như cậu ấy đã quá sức rồi...]
[Jeong Da-jun: Ho-yoon hyung ㅠㅠㅠㅠㅠ Sao anh vẫn chưa tỉnh dậy vậy ㅜㅜ]
[Kim Seong-hyun: Bọn tôi sẽ đi gặp quản lý một chút. Có gì thì gọi cho tôi nhé]
‘Ôi…’
Tôi cảm thấy có chút lạ lẫm.
‘…Cũng tốt, mấy đứa này thật là dễ thương.’
Đã lâu rồi không ai ngoài Seo Ho-jin quan tâm đến tôi như thế. Đang định trả lời rằng không sao thì điện thoại lại đổ chuông.
[Hogu2]
Cái tên này lại gọi tôi làm gì?
Tôi nhấn nghe máy ngay lập tức.
“Xin chào, đây là Seo Ho-yoon.”
[...Ơ, yah. Cậu ổn chứ?]
Giọng nói lúng túng của Joo Woo-sung vang lên. Tôi tựa đầu vào gối, trả lời một cách lười biếng.
“Còn sống đây.”
[Thật là…]
“Có chuyện gì không?”
[Tôi nghĩ là vì tôi đã quá thúc ép cậu nên cậu mới ngã gục, nên tôi hơi lo.]
“Không phải đâu.”
[…Thế à.]
“Vậy thôi hả? Cúp máy nhé.”
[Ai, không phải chỉ vậy.]
Tên này lại làm gì thế?
[Tôi gọi để hỏi một chuyện.]
“Gì vậy?”
[Vụ rò rỉ bài hát của cậu… cậu biết trước?]
Tôi nhớ lại ánh mắt của Joo Woo-sung trước khi tôi ngã gục.
Tôi im lặng một lúc rồi mới mở miệng. Dù không phải là thành viên trong nhóm nhưng vì có chút thói quen nắm bắt điểm yếu của Joo Woo-sung, nên dù anh ta biết sự thật cũng không sao.
“Biết.”
[Sao cậu lại làm vậy? cậu hoàn toàn có thể ngăn được mà.]
“Tại sao nhỉ?”
[...Câu nói ngắn thế?]
“Để gây sự chú ý.”
Tôi thở dài rồi nói.
“Đúng lúc có cơ hội, tôi nhận bài hát từ Blue Tiger rồi dự tính dùng vụ rò rỉ để làm chiêu marketing thêm.”
[......]
“Biết được phản ứng thế nào không?”
[Ơ, người ta khen bài hát hay đấy. Cũng có vài bài báo lên. Blue Tiger nổi tiếng mà. Fan của các cậu cũng tăng lên chút xíu rồi... ]
Joo Woo-sung trả lời trong giọng điệu mệt mỏi.
Rất hợp lý. Tình hình không quá tồi nhưng tôi chẳng còn sức để kiểm tra phản ứng. Dù sao thì Joo Woo-sung cũng đã cho tôi cái nhìn khách quan, nên tôi cũng cảm ơn.
“Vậy là ổn rồi.”
Các yếu tố cơ bản đã có đủ rồi.
Bài hát hay, gây sự chú ý hợp lý, lại có những thành viên có năng lực. Tạo dựng sự nổi tiếng là như vậy.
Chỉ còn chờ showcase và tạo ra vài sản phẩm truyền thông thôi.
Tôi tưởng tượng ra kịch bản trong đầu.
“Cảm ơn vì đã thông báo.”
[Ưm. Này, Seo Ho-yoon.]
“Gì?”
[cậu... Tôi đã nghĩ trong lòng cậu là một thằng lừa đảo, không có nhiệt huyết, chẳng có tài năng gì, chỉ biết lợi dụng người khác. Xin lỗi cậu thật đấy.]
“Không sao đâu, tôi đã lưu số của anh dưới tên ‘Hogu’ rồi đấy.”
(từ ám chỉ: ngu ngốc)
[Cậu muốn chết à?]
Tôi có nhiều điều muốn đáp lại nhưng tạm thời im lặng, nghe lời Joo Woo-sung.
[Dù sao thì, tôi đã nhầm. Cậu thật sự rất nỗ lực. Cậu quyết tâm làm tất cả mọi thứ để vươn lên.]
Joo Woo-sung chắc cũng đã ở ngành này được 4 hoặc 5 năm rồi. Có vẻ anh ta đang ở giai đoạn mà có chút thỏa mãn.
Mọi thứ trở nên nhàm chán khi đã đạt được một mức độ nổi tiếng nào đó. Dù có thành công đến đâu, cuộc sống của người nổi tiếng vẫn luôn cảm thấy trống rỗng.
Cũng giống như Joo Woo-sung vậy.
[Thành viên của các cậu cũng rất cố gắng... Nhìn tụi nó, tôi cảm thấy tự thấy mình thật vô dụng.]
“Joo Woo-sung-ssi.”
[Hả?]
“Chỗ tôi là nhà thờ sao? Sao anh đột nhiên đi xưng tội vậy?”
[Thằng này…]
Tôi chỉ nói vậy vì lười. Joo Woo-sung tuy càu nhàu nhưng cũng bật cười. Tôi không có ý khiến anh ta cười đâu.
Lướt mắt nhìn một chút, tôi thấy Seo Ho-jin đang quay lại với bác sĩ. Joo Woo-sung từ từ ngừng cười và nói với tôi.
[Chỉ muốn nói, cố gắng lên nhé.]
“......”
[Nhớ giữ sức khỏe.]
“…Ừ.”
Tôi cảm thấy khá lạ lẫm khi cúp điện thoại. Dù trước kia có lúc tôi đã làm khó Joo Woo-sung khi tham gia chương trình mà tôi là PD, nhưng giờ không ngờ lại xây dựng được mối quan hệ tốt như thế này.
‘...Hay là đổi tên của anh ta trong danh bạ.’
Tôi bấm điện thoại một hồi, và khi định lên tiếng với Seo Ho-jin thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ cửa ra vào. Các thành viên đã đến.
“Ho-yoon hyung!”
Jeong Da-jun với đôi mắt đầy nước mắt và các thành viên vội vã ngăn cậu ấy lại đang chạy tới.
“Yah, yah. Đây là phòng cấp cứu đấy. Im lặng nào.”
“Hyung còn sống!”
“Im đi, các cậu! Ho-yoon à, xin lỗi!”
Seong Ji-won cũng đang hét lên trong khi cố gắng ngăn mọi người. Bác sĩ nhìn tôi rồi hỏi:
“Các bạn là bạn của người bệnh à?”
“Không, là người lạ thôi.”
Tôi xấu hổ nên quay mặt đi, giả vờ không nhận ra. …Cái lý do này chắc không có tác dụng đâu.