[Novel] 0 AND 1
Tác giả: Nhà Thợ Săn J
Chương 35 / 297
1 cmt là 1 chương nha mấy bồ :")) ủng hộ ủng hộ
=====
Khi tôi trở về cung, những thị đồng cũng hào hứng không kém gì tôi.
Vào khoảng chập tối, đám thị đồng trẻ ùa vào phòng tôi. Họ đến vừa để dọn dẹp, vừa để tám chuyện. Hôm nay, chủ đề của họ đã được ấn định ngay từ đầu.
“Hành quyết công khai sao?”
“Vâng, điện hạ! Họ đang dựng giá treo cổ ở quảng trường đấy!”
“Tội phạm sẽ bị hành quyết vào giữa trưa mai.”
“Chắc sẽ rất thú vị nhỉ? Chắc sẽ rất ngầu nữa! Tôi cũng muốn đi xem!”
“Các ngươi thật sự muốn xem sao?”
Lũ thị đồng nhao nhao bàn tán.
“Nhưng mà, điện hạ cũng muốn xem đúng không? Đây là hành quyết công khai đấy!”
“Đúng vậy! Hiếm khi có dịp này! Chúng là tội phạm hung ác! Đây là công lý!”
“Tội danh của bọn chúng là gì?”
“Không biết ạ?”
Đám thị đồng nhìn nhau. Một đứa đứng phía sau cất giọng trách móc.
“Đồ ngốc. Rõ ràng là giết người rồi.”
“Ngươi còn ngốc hơn! Không phải đâu! Ta nghe chính xác rồi!”
“Không phải phản nghịch sao?”
“Suỵt! Ngươi điên à! Đừng nói bậy!”
“Trộm cắp chăng?”
“Ngốc quá. Tôi nói là tôi đã nghe rồi mà?!”
Cậu thị đồng tóc xoăn gắt lên. Nhưng những đứa khác chẳng ai chịu nghe cậu ta. Ai cũng tranh cãi xem tội danh là gì. Đứa thì bảo cướp bóc, đứa lại bảo giết người hàng loạt, chẳng ai thống nhất được.
“Là bọn buôn người. Là bọn buôn nô lệ đấy. Chúng chuyên bắt cóc trẻ con như bọn mình rồi đem bán làm nô lệ!”
Cậu thị đồng tóc xoăn khẳng định.
“Thật sao? Ngươi nghe từ đâu?”
Thấy tôi có hứng thú, cậu ta ngượng ngùng đáp.
“Từ một thị đồng trong cung Hoàng hậu ạ.”
À, nơi đó à.
Mức độ tin cậy của thông tin này vừa tăng lên đáng kể.
Tôi cho đám thị đồng rời đi, rồi gọi Dot vào.
Vừa bước vào, Dot đã cằn nhằn ngay:
“Điện hạ, người không nên quá nuông chiều bọn trẻ như vậy đâu.”
“Chúng ồn ào đến mức giọng nói còn vang ra tận hành lang. Nếu thị đồng của các cung khác nghe thấy, họ sẽ nghĩ thị đồng trong cung điện hạ thật là thô lỗ.”
Nhưng tôi chẳng thấy trước đây chúng có vẻ gì là thanh lịch cả.
Tôi nhớ đến những lời đồn đã từng nghe khi đi ngang qua hành lang.
“Rồi rồi. Cậu đi làm chút việc giúp tôi đi.”
“Người cần tôi đi đâu ạ?”
“Dinh thự của Bá tước Baumkuchen.”
Gương mặt Dot nhăn lại ngay lập tức. Cậu ta không thích Bá tước Baumkuchen. Dù biết rằng ông ta đang làm việc vì tôi, nhưng cảm xúc cá nhân vẫn không thay đổi.
“Tôi đi đây.”
“Đi cẩn thận.”
Sau khi Dot rời đi, tôi ngồi xuống trước bàn.
Hành quyết công khai ư? Đúng là một sự kiện hoành tráng.
Đám thị đồng đã phấn khích đến mức cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đầu bị chém đứt như thế nào, đầy hào hứng.
Tôi không biết phải cảm thấy thế nào về việc đây được xem là một trong những “màn trình diễn” của thế giới này.
Buôn người. Chợ nô lệ.
Alex có an toàn không?
Bá tước Baumkuchen đúng là nhân vật quan trọng thật. Đến mức khiến một hoàng tử như tôi phải tự mình hành động.
Nhưng điều đó không quan trọng. Tôi chỉ muốn biết liệu Alex có bình an hay không.
**
Hoàng hậu triệu tôi vào khi trời đã tối hẳn.
Có vẻ như bà ấy đã cố ý đợi đến khi tôi ăn tối xong, hoàn thành việc học rồi mới tra hỏi.
Có một vài chuyện khiến tôi phải dè chừng. Đó là kỳ thi của Công tước Pie, Edward và Alex. Nhưng khả năng bị phát hiện hai chuyện sau tương đối thấp.
Nhất là chuyện cuối cùng. Bá tước Baumkuchen tự dưng nổi hứng thanh trừng đám tội phạm, thì liên quan gì đến hoàng tử Geoffrey cơ chứ?
Chắc chắn là chuyện thi cử rồi. Dù thị đồng không nói gì, tôi vẫn cầm theo bài kiểm tra của mình.
Chân tôi nặng trịch, thở dài một hơi.
Tôi đi theo thị đồng như thể đang bị áp giải. Nếu ai đó nhìn thấy, chắc sẽ tưởng tôi là một phạm nhân bị giải đến nơi thẩm vấn.
Thực tế, một thị đồng đi ngược chiều với tôi đã tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi, rồi nghiêng đầu khó hiểu.
Lại một tiếng thở dài.
Tôi lại thở dài. Chỉ mong Hoàng hậu không kiểm tra bài làm rồi triệu tập tất cả các đại phu trong vương quốc. (con mình ngốc đi)
Cứ nghĩ tích cực đi. Nếu kỳ vọng của bà ấy đối với Geoffrey giảm xuống ngay từ bây giờ, thì sau này khi tôi tiến bộ, bà ấy sẽ càng vui mừng hơn.
So với việc làm tốt 100 lần rồi thất bại một lần, thì làm kém 100 lần rồi đột nhiên làm tốt một lần sẽ gây ấn tượng sâu hơn.
Nhưng điều đó có phù hợp với trường hợp này không?
Vừa nghĩ linh tinh, tôi vừa bước vào tẩm thất của Hoàng hậu.
Không biết bà ấy đang trong tâm trạng thế nào.
Căn phòng khá tối.
Ngọn nến trên bàn chỉ đủ chiếu sáng một bên mặt bà ấy, đổ bóng xuống sống mũi và khóe mắt.
“Geoffrey, hoàng tử của ta.”
Nhưng ngay khi nhìn thấy tôi, bóng tối trên khuôn mặt Hoàng hậu lập tức tan biến.
Bà ấy kéo tôi vào lòng, ôm chặt đến mức tôi suýt ngạt thở, rồi hôn tới tấp, khiến gương mặt tôi ươn ướt.
Tôi sững sờ.
Gì vậy?
Chẳng lẽ Geoffrey đã làm gì đáng khen mà tôi không biết sao?
Hoàng hậu ngồi xuống ghế với vẻ mặt đầy tự hào về Geoffrey.
Thị nữ của bà ấy mang đến cho tôi một đĩa bánh quy và một ly sữa ấm.
Tôi cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng hậu trong khi uống sữa.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Phải biết thì tôi mới có thể ứng phó được chứ.
Hoàng hậu khẽ cười, dùng ngón tay chạm nhẹ lên khóe môi mình.
“Hoàng tử, môi con dính sữa kìa.”
Tôi liếm môi theo phản xạ, rồi ngay lập tức nhận ra hành động đó không thanh lịch chút nào.
Tôi như nghe thấy tiếng cằn nhằn của Dot văng vẳng bên tai.
Hoàng hậu che miệng bật cười.
“Hoàng tử của ta, con mang đến quà gì cho ta vậy?”
Bà ấy chỉ vào bài kiểm tra tôi đang cầm.
Có vẻ bà ấy quyết định giả vờ không biết.
Hoặc có lẽ bà ấy đang quá vui đến mức chẳng bận tâm gì nữa.
Lẽ ra tôi không nên mang bài kiểm tra theo.
Tôi tự tay mang một thứ có thể phá hỏng bầu không khí đến đây.
Tôi đặt bài kiểm tra lên bàn.
“Đây ạ. Con vừa thi xong, được thầy giáo khen, nên mang đến cho mẫu hậu xem.”
Tôi quyết định thản nhiên nói dối.
Dù gì tôi cũng đã nhận được lời khen, nên điều này không hẳn là nói dối hoàn toàn.
Gương mặt Hoàng hậu càng rạng rỡ hơn.
Dường như bà ấy sắp tỏa sáng đến nơi.
“Chà, Công tước Pie đã khen con sao? Ta có thể xem không?”
“Dĩ nhiên ạ, mẫu hậu. Con mang đến là để cho người xem mà.”
Tôi ăn nói rất trôi chảy.
Tôi lật bài kiểm tra ra rồi quay mặt đi.
Căn phòng của Hoàng hậu được trang trí bằng những chậu cây, tranh vẽ hoa lá và một cây đàn piano đen bóng loáng.
Những cành hoa tươi dài buông rủ trên nắp đàn.
Không gian chìm trong tĩnh lặng.
Cuối cùng, Hoàng hậu cũng lên tiếng.
“Hoàng tử, con viết văn khá lên rồi nhỉ. Mạch văn rất hợp lý, không có lỗi câu cú nào cả. Làm tốt lắm.”
Có vẻ bà ấy đã cố tình bỏ qua phần nội dung sơ sài, chỉ tập trung tìm những điểm có thể khen ngợi.
Dù sao cũng là một lời khen.
Tôi ngạc nhiên nhìn lên.
Hoàng hậu vẫn đang cười.
Nụ cười đó có ẩn ý gì không?
Có phải kiểu: Ta không nói ra, nhưng con cũng hiểu mình còn thiếu sót chứ?
Không, trông bà ấy thực sự rất vui vẻ.
Dù Hoàng hậu luôn chiều chuộng Geoffrey, nhưng tôi từng nghĩ bà ấy thuộc kiểu cha mẹ ép con cái học hành với lý do "vì tương lai của con".
Nhưng có khi nào bà ấy chưa từng kỳ vọng quá cao?
Dĩ nhiên, bà ấy vẫn gây áp lực rằng Geoffrey phải trở thành vua.
Nhưng Geoffrey còn nhỏ.
Có lẽ bà ấy không muốn đòi hỏi quá nhiều về chuyện học hành...
“Vậy còn Edward thì sao? Công tước Pie có khen ngợi nó không?”
Hoàng hậu hỏi với nụ cười trên môi.
Edward? Sao tự nhiên lại nhắc đến Edward?
“Edward ngủ trong giờ kiểm tra.”
Tôi nói sự thật.
“Ồ, chẳng ai đánh thức nó sao?”
“Không ạ. Dù gì cậu ấy cũng không tập trung nghe giảng.”
“Thái độ học tập kém quá nhỉ. Một thái tử mà như vậy thì đúng là đáng lo.”
“Vâng...”
Hoàng hậu tỏ ra lo lắng.
“Con đừng để bị ảnh hưởng, Geoffrey. Con có một tương lai tươi sáng phía trước. Chỉ cần nhìn thấy những điều tốt đẹp, nghĩ về những điều tốt đẹp là đủ rồi.”
“Vâng, mẫu hậu.”
Tôi vừa nghe được một điều khủng khiếp.
Geoffrey có tương lai.
Nói cách khác...
Edward thì không có sao?
Hoàng hậu nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Dù bà ấy đang chạm vào tôi rất dịu dàng, nhưng tôi lại cảm thấy nghẹn ứ trong lồng ngực.
Làm sao Geoffrey có thể vui khi nhận được lời khen như thế này chứ?
Sau khi dành cho tôi đủ lời khen ngợi, Hoàng hậu mới đi vào chuyện chính.
“Geoffrey, giờ con đã lớn rồi. Con có muốn tham gia vào công việc của đất nước không? Con chưa từng tham dự tiệc từ thiện, đúng không? Ta nghĩ con nên có trải nghiệm này.”
“Tiệc từ thiện sao?”
Tôi lặp lại.
Vì vụ việc của trại trẻ mồ côi chợt hiện lên trong đầu.
Nhưng Hoàng hậu lại nghĩ tôi đang tỏ ra hứng thú.
Bà ấy hài lòng nói:
“Phải. Ta biết con sẽ quan tâm mà. Đó là nơi tập trung những người có học thức và địa vị cao trong vương quốc. Con nên dần làm quen với những mối quan hệ này. Con sẽ tháp tùng ta trong buổi tiệc chứ?”
“Vâng, mẫu hậu. Đó là vinh hạnh của con.”
“Ôi chao.”
Hoàng hậu hôn nhẹ tôi trước khi tôi rời đi. Tôi để lại bài kiểm tra như một món quà, hai tay bỗng chốc nhẹ nhõm.
Hoàng hậu nói rằng người sẽ giữ lại làm kỷ niệm. Người mân mê tờ giấy như thể trân quý nó, khiến tôi bất ngờ. Không biết trước đây Geoffrey đã xử lý bài kiểm tra của cậu ta như thế nào? Chắc là chưa bao giờ đưa cho Hoàng hậu xem.
Mà này… tiệc từ thiện sao? Tôi đã chủ quan vì mình mới mười một tuổi, nhưng có vẻ sắp tới, lịch trình của Geoffrey sẽ không chỉ có mỗi việc học nữa rồi.
Trở về cung, tôi thấy Dot đã đứng chờ sẵn.
Dinh thự của bá tước Baumkuchen không cách quá xa hoàng cung, nhưng cậu vẫn mất nhiều thời gian hơn dự kiến để quay về. Trên đường đi có chuyện gì xảy ra chăng?
Dot nhìn tôi với một biểu cảm khó hiểu.
“Điện hạ, tôi vừa từ chỗ bá tước Baumkuchen về.”
“Thế nào rồi?”
“Ngày mai ông ấy sẽ tiếp tục dạy học.”
“Còn đứa trẻ kia?”
“Họ nói sẽ mang nó đến vào ngày mai.”
“Tốt.”
Tôi ngồi phịch xuống ghế. Một trong những nguyên nhân gây đau đầu cuối cùng cũng được giải quyết. Geoffrey có thể sẽ bận rộn hơn trong thời gian tới, nhưng ít nhất đêm nay tôi có thể ngủ ngon.
Hôm sau, trong giờ học, bá tước Baumkuchen xuất hiện với một gương mặt tràn đầy sức sống. Sau lưng ông, Alex xuất hiện với toàn thân quấn đầy băng gạc.
Thấy biểu cảm của tôi, Alex cười gượng.
“Nhìn vậy thôi, tôi không bị thương nặng đâu.”
Nếu cậu ta thực sự bị thương đúng như vẻ ngoài, thì chẳng khác gì xác ướp rồi.
Lẽ ra tôi không nên để cậu ta quay về hôm đó.
May mà Alex vẫn còn sống. Nhưng với bộ dạng này, có thể coi là vẫn ổn sao?