ChillTruyen247 LogoChillTruyen247

[Novel] 0 AND 1

Tác giả: Nhà Thợ Săn J

Chương 29 / 297

Grey không thể rời mắt khỏi Edward, chứng tỏ hắn thực sự lo lắng. Sau khi cùng tôi chật vật cho cậu ấy uống thuốc, chẳng có lý do gì để hắn không nhận ra tình trạng của Edward.

Nhưng đồng thời, hắn cũng đang cảnh giác với tôi.

Có lẽ hắn nghĩ mình cần bảo vệ Edward khỏi tôi? Để cậu ấy lại trong cung của tôi thế này, hắn không thấy bất an sao?

"Nếu Điện hạ Edward tỉnh dậy vào lúc khuya, ngài định làm gì?"

"Thì dậy cùng cậu ấy rồi cho cậu ấy ăn gì đó."

"Nếu Hoàng hậu bất ngờ đến thì sao?"

"Ngươi đã bao giờ thấy người hoàng tộc tự dưng xuất hiện chưa? Để Hoàng hậu đi ra ngoài thì cần bao nhiêu người lo liệu? Làm sao mà bà ấy có thể đột ngột ghé qua chỗ ta được? Tin tức sẽ truyền từ cổng chính vào tận trong này."

"Nếu tình trạng của Điện hạ Edward đột nhiên trở nặng? Nghiêm trọng đến mức cần đến thầy thuốc thì sao?"

"Ta đang thi vấn đáp hả?"

Grey đảo mắt.

"Xin lỗi. Thần không có ý đó."

"Edward sẽ không sao."

Cậu ấy không thể chết ở đây được. Cậu ấy còn phải nhập học ở Học viện và gặp nữ chính nữa mà.

"Nếu đó là điều ngươi lo lắng, thì cứ về đi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Grey thoáng bối rối. Hắn định nói gì đó, nhưng rồi lại ngập ngừng.

Cuối cùng, hắn hỏi bằng giọng thiếu tự tin.

"Làm sao ngài biết chắc như vậy? Điện hạ đâu phải thầy thuốc."

"Nếu lo lắng đến thế thì ngủ lại đây đi. Ngươi có thể đặt đầu xuống gối mà ngủ ngon lành khi để Edward lại trong tay ta sao?"

"Không."

Lúc này thì tôi bắt đầu tự hỏi xem liệu hắn có lý do nào khác không.

Có khi nào hắn đơn giản là ghét ngủ chung một cung với Geoffrey đến mức phát hoảng không?

"Tại sao?"

"Trông tôi như đang quá lo lắng cho Điện hạ Edward vậy."

Hả?

"Ngươi đang lo cho cậu ấy mà?"

"Không đến mức quá lo lắng."

Tôi không biết phải đáp lại thế nào.

"À... ra vậy?"

"Tôi không hề đặc biệt yêu quý Điện hạ Edward. Tôi đã nói rồi, đúng không? Điều tôi cảm thấy đối với cậu ấy là lòng trắc ẩn mà ai cũng có thể có. Và người khiến tôi có cảm giác đó chính là Điện hạ Geoffrey. Nếu ngài không làm những chuyện đó, tôi đã có thể nhìn hai người một cách công bằng."

"......"

Tôi đã làm cái gì cơ?

Tôi không hỏi lại.

Im lặng có thể khiến Grey tiết lộ thêm thông tin.

"Ngài không bảo rằng tôi hỗn xược vì dám thương hại hoàng tộc à?"

"Ta không nghĩ như vậy."

Không lẽ Geoffrey trước đây là một đứa trẻ hư hỏng?

Lớn lên, trải qua bao chuyện rồi mới thay đổi tính cách?

Tức là Geoffrey đã từng bắt nạt Edward sao?

Không chỉ bị Hoàng hậu chèn ép, Edward còn chịu đựng cả Geoffrey nữa ư?

Bây giờ tôi đã hiểu tại sao dù tôi có đối xử tốt đến đâu, cậu ấy cũng không hề mở lòng. Geoffrey đã mang nỗi mặc cảm tự ti này từ rất lâu rồi.

Không phải chỉ mới vài năm gần đây.

Là từ trước cả khi mười một tuổi.

Hồi còn nhỏ, tức là vào chính thời điểm hiện tại, Geoffrey là Hoàng tử có Hoàng hậu đứng sau chống lưng.

Còn Edward là Hoàng tử bị bỏ mặc.

Điều đó có nghĩa là Geoffrey đã có đủ điều kiện để bắt nạt Edward.

Thật không thể tin nổi.

Từ góc nhìn của Edward, kẻ từng đối xử tệ bạc với cậu ấy bỗng nhiên ngã ngựa một lần, rồi đột ngột thay đổi tính cách, quấn lấy cậu ấy.

Đương nhiên cậu ấy sẽ không tin.

"Ta từng đánh Edward à?"

"Điện hạ chưa bao giờ tự ra tay."

"Ta đã chửi rủa cậu ấy sao?"

“Ngài chưa từng mắng cậu ấy trước mặt.”

 

Tôi dò xét biểu cảm của Grey khi hỏi, nhưng câu trả lời của hắn lại chẳng rõ ràng chút nào.

Rốt cuộc Geoffrey đã bắt nạt Edward theo kiểu nào?

Grey lại nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu, như thể tôi đang giả vờ không biết.

"Vậy mà giờ Điện hạ lại lo lắng cho Điện hạ Edward sao? Tôi có nên tin ngài không? Tại sao hai người đột nhiên trở nên thân thiết? Điều đó chẳng mang lại lợi ích gì cho ngài cả."

Chẳng có lợi gì á? Cứu mạng mình còn gì.

Nhưng chẳng thể dùng lý do đó để thuyết phục Grey.

Mà tôi có cần phải thuyết phục hắn không nhỉ?

Trong tương lai của Geoffrey, Grey không phải là nhân vật quan trọng.

À, nhưng hắn là bạn của Edward. Liệu thái độ của hắn có ảnh hưởng đến độ thiện cảm của Edward không?

"Vì chúng ta là gia đình."

Tôi thử nói như trong mấy bộ phim Hollywood.

Grey trông như bị đơ ra.

"...Gì cơ?"

"Bọn ta là anh em duy nhất của nhau. Tất nhiên là ta muốn cải thiện mối quan hệ rồi."

"...Gì cơ?"

Grey lặp lại, vẻ mặt hoàn toàn vô cảm, như thể cả sự bực dọc cũng bị đánh bay vì quá ngạc nhiên.

Trong phim Hollywood, đến đoạn này thì đáng lẽ phải có một cái kết đầy xúc động rồi chứ nhỉ?

Tôi từng xem cảnh tương tự trong một bộ phim mà trường phát sau kỳ thi cuối kỳ.

"À... Ra vậy."

Grey lẩm bẩm với giọng ngớ ngẩn.

"Ừ, đúng vậy. Giờ ngươi hiểu rồi chứ?"

"...Vâng..."

Hắn thực sự bị thuyết phục rồi sao?

Hollywood giỏi thật đấy.

Tôi cũng không hẳn là nói dối.

Edward và Geoffrey đúng là anh em mà.

Dù theo cốt truyện gốc thì họ không cùng huyết thống.

Tiết lộ này chỉ xuất hiện ở cuối game. Nó giải thích vì sao Geoffrey luôn cảm thấy tự ti với Edward.

Geoffrey không phải con trai của Nhà Vua.

 

Nếu nữ chính đạt được 4,5 sao độ thiện cảm với Geoffrey, cậu ta sẽ tự mình thú nhận.

"Đây là bí mật mà ta chưa từng nói với ai. Nếu chuyện này bị lộ ra, tính mạng ta cũng coi như không còn."

"Nếu em không muốn nghe thì có thể từ chối ngay bây giờ. Nhưng nếu em chấp nhận..."

"Ta sẽ trao cả sinh mệnh này cho em."

"Ta không phải con trai của Nhà Vua."

"...Dù vậy, em vẫn sẽ yêu ta chứ?"

Đây mà gọi là lời tỏ tình sao?

 

Không phải kiểu thú nhận huyết thống, mà là thực sự là một màn tỏ tình chính hiệu.

Tôi đã chọn để nữ chính chấp nhận lời tỏ tình đó.

Và tôi đã nhận cái kết tệ hại nhất.

Edward khẽ nấc lên.

Tôi và Grey đồng thời quay sang giường.

Cậu ấy xoay người, cuộn tròn lại.

Chăn phồng lên như một chiếc tổ nhỏ.

Dot nhặt khăn ướt lên rồi đặt lại lên trán Edward. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy nở nụ cười.

Có vẻ Dot đã im lặng suốt từ nãy để không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi.

"Vậy thì... Tôi xin phép về trước."

Grey đứng dậy.

"Cậu đi à? Không nhìn Edward thêm chút nữa sao?"

"Không. Tôi nghĩ đi thì hơn. Tôi có thể tự đi ra ngoài, không cần ai dẫn đường đâu."

Trước khi rời đi, hắn lại nhìn tôi bằng ánh mắt như thể vừa chứng kiến điều gì đó vô cùng kỳ quặc.

Sau đó, hắn cúi đầu chào rồi rời đi.

Hắn thực sự bị thuyết phục sao?

Sao tôi lại có cảm giác không yên thế này?

"Cậu nghĩ sao? Tại sao Grey lại có vẻ mặt đó?"

Tôi hỏi Dot.

Dot nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi trả lời.

"Có lẽ ngài ấy đã cảm động bởi lời của Điện hạ chăng?"

Grey mà lại giống Dot sao?

Chắc không đời nào.

Nhưng tôi vẫn nói với Dot rằng có thể đúng như vậy.

Dot vui vẻ rời đi để mang bữa trưa về.

Tôi quay lại nhìn giường.

Khăn trên trán Edward lại bị rơi xuống.

Cậu ấy đang nằm nghiêng, co ro.

Thật khó để tìm một góc thích hợp để đặt lại khăn.

Liệu thuốc đã có tác dụng chưa?

Tôi đặt tay lên trán Edward.

Dưới lớp khăn đã nguội, vẫn còn âm ấm hơi sốt.

Tôi khẽ vuốt tóc cậu ấy ra sau.

Khi tôi định rút tay về, trán Edward lại chạm vào lòng bàn tay tôi.

Cậu ấy nhẹ nhàng cọ trán vào tay tôi như một con thú nhỏ.

Một cảm giác vừa đáng thương, vừa yếu ớt.

Gương mặt nhợt nhạt của Edward hiện lên một biểu cảm mờ nhạt.

"Mẹ..."

Đó không phải nụ cười.

Mà giống như một cái nhíu mày hơn.

Nhưng trong tất cả những biểu cảm của Edward mà tôi từng thấy, đây có lẽ là biểu cảm hạnh phúc nhất.

Một niềm hạnh phúc đáng thương.

Tôi nhẹ nhàng vuốt trán cậu ấy.

Cho đến khi hơi thở của cậu ấy trở nên chậm rãi hơn.

Geoffrey đã bắt nạt ngươi sao? Sao ngươi không nói gì?

Dù sao thì tôi cũng sẽ hành động giống hệt như bây giờ thôi.

Hiện tại, tôi chỉ có thể nghĩ rằng mình cần đối xử tốt với Edward hơn nữa.

Tôi sẽ xin lỗi cậu ấy, khiến cậu ấy quên đi Geoffrey từng xấu xa như thế nào, khiến cậu ấy không còn cảm thấy oán hận gì nữa...

Gương mặt Edward dần trở nên thư thái hơn.

Dot mang khay thức ăn vào.

Cậu ta vừa mở miệng, tôi đã đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.

Dot tròn mắt ngạc nhiên.

Tôi ra hiệu rằng tôi sẽ ăn trong phòng bên cạnh.

Dot gật đầu, tôi rời khỏi giường.

Edward ngủ li bì đến tận tối.

May mắn là cơn sốt đã giảm.

Dot thay nước một lần nữa, dùng khăn lau trán và cổ cho cậu ấy.

Tôi ăn tối một mình, sau đó đến lớp học buổi tối.

Tận đến khuya, tôi mới có thời gian xem lại bài thi của Công tước Pie.

Tôi mở tờ đáp án trên bàn cạnh giường.

Tiếng thở nhè nhẹ của Edward như một thứ âm thanh nền tĩnh lặng.

Tốt. Giờ thì xem vấn đề nằm ở đâu nào.

Trước hết, nội dung là một vấn đề lớn.

Hai tháng kể từ khi tôi sống dưới danh nghĩa Geoffrey, tôi đã đọc vô số sách.

Dĩ nhiên, tôi không nhớ hết những gì đã đọc, nhưng những mẩu thông tin lẻ tẻ vẫn cứ đọng lại trong đầu, như một quả bóng xì hơi.

Khi nhận đề thi, việc đầu tiên tôi làm là tổng hợp lại những gì tôi biết.

Những sự kiện đơn lẻ xuất hiện trong đầu tôi.

Sau đó, tôi bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân, kết quả của từng sự kiện.

Tôi lại viết chúng ra.

Nhưng dù vậy, so với bài làm của Grey, lượng chữ trong bài tôi vẫn ít đến mức thảm hại.