ChillTruyen247 LogoChillTruyen247

Hồ Điệp Gãy Cánh

Tác giả: Thanh xuân một đi không trở lai.

Chương 2 / 15

Từ đó về sau, ta không chạm vào vải nữa.

Sau mỗi lần hầu hạ hắn, ta đều uống thuốc tránh thai.

Lần này cũng vậy, ta bảo người hầu mang vải xuống, chia theo phần như mọi năm.

Rồi đưa phần của chủ viện đến cho Tạ Phụng An, để cậu bé mang đến từ đường cúng bái mẫu thân mình.

Khi đang đếm, Bích Đào thốt lên: “Phu nhân, thừa ra mười quả?”

Nghe vậy, ta dừng lại một lúc, không ngẩng đầu lên: “Mang đến cho lão phu nhân đi!”

Không ngờ, chưa được bao lâu, lão phu nhân lại sai người gọi ta đến.

Bà ta có tính khí nóng nảy, vừa thấy ta đã mắng: “Ngươi làm sao vậy? Không biết suy nghĩ sao?”

Ta không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn theo thói quen nhận lỗi trước: “Vân Nương ngu ngốc!”

Tôn ma ma nhìn ta, khẽ ho một tiếng: “Lão phu nhân nói, đây là đồ Thế tử gia đặc biệt để lại cho phu nhân, sao lại mang đến đây?”

Nghe vậy, ta không nhịn được cười: “Lão phu nhân không thích thì cứ vứt đi!”

Một câu nói khiến cả phòng sững sờ.

Bản thân ta cũng có chút ngạc nhiên.

Sao ta lại nói ra những lời này?

Sắc mặt lão phu nhân trở nên khó coi.

Tôn ma ma muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Phu nhân...”

Mấy năm qua, vì ta bị mất một đứa con nên con cái của đích tỷ không còn đối đầu với ta nữa.

Bà mẫu ép Tạ Văn Đĩnh cưới người khác không thành, sau khi trút giận lên ta hai năm cũng dần nguôi.

Thời gian Tạ Văn Đĩnh nghĩ tại chỗ ta ngày càng nhiều, theo lý mà nói, ta đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất.

Nhưng khi đột nhiên biết mình sắp chết, ta mới nhận ra rằng, ta không hề mong đợi việc vượt qua được giai đoạn đó, ta chỉ mong được buông bỏ tất cả, mang theo bài vị của mẫu thân và ca ca trở về quê hương mà bà thường nhắc đến.

Ta nhìn Tôn ma ma, mỉm cười: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không có gì, ta sẽ không ở đây làm lão phu nhân tức giận nữa.”

Tôn ma ma vô thức nhìn về phía sau ta.

Ta theo ánh mắt của bà ấy quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tạ Văn Đĩnh dẫn theo hai đứa trẻ đứng ở cửa. Mặt hắn mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào ta.

3.

Ta và hắn im lặng nhìn nhau một lát, rồi ta quyết định không làm phiền đến bữa tối ấm cúng của họ.

Vừa đi được hai bước, giọng nói tức giận của lão phu nhân vang lên: “Đến giờ dùng bữa rồi, còn đi đâu nữa?”

Ta dừng bước, nhìn về phía Tạ Văn Đĩnh. Hắn không nói gì, chỉ đi ngang qua ta đến bên cạnh lão phu nhân và đỡ bà ta dậy.

Tạ Phụng An đã mười tuổi, hai năm gần đây cậu bé đã ngày càng chững chạc.

Cậu bé bước đến trước mặt ta, đưa tay ra hiệu: “Mẫu thân, mời!”

Tạ Dung nhỏ con hơn, tính tình cũng trẻ con hơn. Thấy ta đứng yên không nhúc nhích, cô bé bĩu môi: “Mời người ở lại thôi mà có cần phải vui mừng đến mức không biết phản ứng như thế nào vậy không?”

Ta bừng tỉnh, bước ra ngoài.

Lần này, Tạ Văn Đĩnh gọi ta lại: “Đi đâu?”

Ta không dừng bước, giọng điệu lạnh nhạt: “Về phòng dùng bữa, ở đây ta không quen.”

Phía sau vang lên tiếng ho nặng nề của lão phu nhân.

Tôn ma ma vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân chỉ là nhất thời suy nghĩ không thông, đôi phu thê trẻ còn cả đời để giải hòa mà!”

Tạ Văn Đĩnh an ủi: “Mẫu thân không cần lo lắng.”

Đi xa rồi, ta vẫn còn nghe thấy tiếng nói nũng nịu của hai đứa trẻ.

Không có ta ở đó, chắc hẳn họ sẽ thoải mái hơn nhiều.

Trở về Bồ Đề viện.

Ta đứng trước cửa, ngước nhìn tấm biển mà lão phu nhân đã ban tặng.

Không khỏi nhớ lại, sau khi ta sẩy thai, bà ta đã đặc biệt mang tấm biển này đến treo lên.

Tôn ma ma lạnh lùng khuyên ta nên ít gây chuyện, chăm chỉ niệm Phật cầu phúc.

Bà ta nói ta không có phúc khí, nên mới mất con.

Ngụ ý là ta tự chuốc lấy, cứ như thể lỗi không phải do tôn tử yêu quý của bà ta mà là do ta cố ý làm hại đứa bé trong bụng để đe dọa Tôn Phụng An.