Hắn tuyệt đối là bug! (Vô Hạn Lưu)
Tác giả: Tủ truyện nhà V
Chương 30 / 1000
Chương 30: Vòng Tuyển Chọn Trên Biển (30)
Hòa Ngọc ngủ hai ngày, cá lớn chỉ ngủ một ngày đã tỉnh giấc.
Chưa từng có ai cho cá lớn ăn thuốc viên sáu sao, cho nên, người xem Liên Bang lần đầu tiên biết...
Hóa ra thuốc viên sáu sao cũng có tác dụng với thân hình khổng lồ của cá lớn.
Cá lớn đã tỉnh, còn Hòa Ngọc thì chưa.
Lúc tất cả mọi người đều lo lắng cho Hòa Ngọc, con cá lớn lại nổi lên mặt nước, nằm im bất động suốt cả một ngày trời.
Đôi mắt nó ngơ ngác, mờ mịt nhìn về phía trước, dùng phần não bộ hạn hẹp của mình cố gắng lý giải tình huống hiện tại, những sự việc vượt quá khả năng nhận thức của nó.
Cá lớn không hiểu tại sao bản thân đột nhiên "khó chịu", cũng không rõ vì sao lúc tưởng chừng sắp chết lại đột nhiên cảm thấy "ổn". Nó chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này, hơn nữa chỉ số thông minh có hạn khiến nó khó có thể suy nghĩ thấu đáo.
Khi Hòa Ngọc mở mắt, cá lớn vẫy vẫy đầu, cái đuôi khẽ đập xuống mặt nước, đưa ra kết luận cho cả ngày "suy ngẫm" của nó.
Xuống nước.
Mỗi lần nó lặn xuống nước dường như đều xảy ra chuyện chẳng lành.
Lần trước là "ngứa", ngày hôm qua là "đau đớn", sau đó nó lại ngoi lên mặt nước, bản thân sắp chết rồi mà vẫn có thể sống lại!
Tổng kết lại: Xuống nước đau đớn, ở trên mặt nước hạnh phúc.
Trí não hữu hạn của cá lớn chỉ nghĩ thông suốt được vấn đề này. Cho nên, lúc Hòa Ngọc tỉnh lại, nó vui sướng quẫy đuôi, bơi về hướng mặt trời đang lên.
Nó đã quyết định, sau này phải là một con cá chỉ bơi trên mặt nước!
Hành vi của cá lớn thoải mái, hiển nhiên tâm trạng nó rất tốt.
Cho dù là bất kỳ loài vật nào, sống sót sau tai nạn đều sẽ cảm thấy vui vẻ.
Hòa Ngọc mở mắt, cảm nhận con cá lớn dưới thân đang vui sướng bơi lội, cậu khẽ nheo mắt, trước mắt lại hiện ra những dòng bình luận bất định.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi, hai ngày trời, thế mà chẳng có chuyện gì xảy ra, may mắn thật!"
"Cái tên đến từ hành tinh rác này vẫn chưa chết sao?"
"Ôi chà... Vẻ ngoài của người hành tinh rác này cũng khá đẹp trai nha."
"Vẫn còn sống à, rốt cuộc đến khi nào cậu ta mới chết đây."
"Có điều cậu ta có thể khiến đám người Vạn Nhân Trảm còn phải ở dưới biển, người hành tinh rác này cũng có tiền đồ đấy."
"Qua kênh bên cạnh xem Khắc Lý Hải kìa, anh ta vừa giết hai tuyển thủ dự thi của hành tinh rác, trong đó có một người cùng hành tinh rác với 2333, một tên gà mờ bị một đao là chết ngay lập tức, bình luận bên đó đang vui vẻ lắm."
"Chỗ nào, chỗ nào đấy? Tôi cũng phải qua xem!"
"Quả nhiên người hành tinh rác vẫn là người hành tinh rác, không phải ai cũng may mắn như thế."
"Thật hy vọng Hòa Ngọc có thể gặp được Khắc Lý Hải."
...
Tay phải Hòa Ngọc vươn ra, gõ nhẹ gọng kính xuống, tay trái nâng lên che đôi mắt.
Ánh mặt trời chói chang, nhưng còn chói chang hơn cả ánh mặt trời là những dòng chữ kia.
Khắc Lý Hải? Người hành tinh rác? Một đao giết chết người Trái Đất?
"Ha ha." Hòa Ngọc khẽ cười, tay trái buông xuống, chậm rãi ngồi dậy. Trong khoảnh khắc cậu ngồi thẳng, tay phải thuần thục đeo cặp kính không gọng lên.
"Cậu ta cười cái gì vậy?"
"Không biết nữa... Vui vì bản thân còn sống chăng?"
"Đúng là nên vui mừng, quá may mắn mà."
"Có điều, không phải lúc nào vận may cũng tốt như vậy, rất nhanh thôi cậu ta sẽ không cười nổi nữa."
"Thật là chịu thua mấy người, nếu ghét cậu ta thì biến đi, ghét người ta mà cứ phải để ý, ngày nào cũng ngồi chồm hổm trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc châm chọc mỉa mai. Thật không hiểu nổi."
"Chúng tôi ở đây là để xem khi nào cái tên hành tinh rác này chết!"
"Không hiểu sao tôi cảm thấy nụ cười của Hòa Ngọc làm tôi sởn cả da gà..."
"Đồng cảm! Nổi hết cả da gà!!"
...
Hòa Ngọc khẽ cười, dưới ánh mặt trời, gương mặt cậu tinh xảo, sáng lấp lánh.
Cho dù bị ghét bỏ, bị chế giễu, đám công dân Liên Bang cũng phải thừa nhận, giờ khắc này Hòa Ngọc rực rỡ đến mức họ không thể rời mắt.
Nhưng không ai nhận ra, sâu trong đáy mắt cậu chỉ toàn là sự lạnh lùng.
Rồi sẽ có một ngày, cậu sẽ cho những kẻ cao cao tại thượng này biết, bọn họ chẳng cao quý hơn những người thấp hèn như cậu chút nào.
Kẻ mà bọn họ khinh thường, cuối cùng sẽ trở thành thần khiến bọn họ phải quỳ bái.
Bọn họ sẽ dùng ánh mắt cuồng nhiệt, giọng điệu điên cuồng hò hét tên vị thần của bọn họ.
Bọn họ sẽ biết, trước mặt thần, bọn họ và "người hành tinh rác" trong miệng bọn họ là như nhau.