Ghét Của Nào Trời Trao Của Đấy
Tác giả: Yêu Phi
Chương 5 / 53
7
Tôi giật mình tỉnh giấc, bốn mắt nhìn nhau với Chu Dư Mộ. Hắn bị tôi đè trúng, rên lên một tiếng.
Ánh trăng yếu ớt len lỏi qua khe hở của rèm cửa, chiếu sáng chúng tôi một cách mơ hồ.
“Tôi không để ý tay... không phải, người tôi hơi tê...” Tôi hoảng loạn giải thích, tay chân lóng ngóng muốn bò dậy, nhưng vì chỉ dùng được một tay nên thất bại nhiều lần.
“Cô đừng cử động.” Giọng nói của Chu Dư Mộ có chút tức giận.
Cảm nhận được một bộ phận trên người hắn đang dần trở nên phấn chấn, tôi cứng đờ tại chỗ.
“Anh thực sự là một…”
“Câm miệng.”
“… người sống à.”
“…"
“Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ anh là một người máy sinh học được lập trình sẵn, nên mới làm được mọi thứ nhưng lại không hiểu được ánh mắt người khác.” Tôi bắt đầu nói linh tinh.
“Câm miệng!” Chu Dư Mộ nghiêm nghị.
Tôi ngoan ngoãn im lặng nhưng chỉ một lát sau, không thể nhịn được nữa, tôi lại mở miệng: “Cái kia...”
“…"
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
Chu Dư Mộ: “...”
Hắn mặt không biểu cảm, dắt tôi vào nhà vệ sinh, quay lưng lại mà không nói một lời.
“Chu Dư Mộ, anh có thể bịt cả tai lại không.”
“Hồi nhỏ em đi vệ sinh, bắt tôi đi cùng đâu có như thế này…”
“Á á á, không được nói!” Mặt tôi đỏ bừng.
Trong không gian tĩnh lặng, tôi có thể nghe thấy tiếng cười khẽ của Chu Dư Mộ. Tôi càng phát điên hơn.
Hắn đang cười! Hắn đang cười đúng không!
“À, tìm thấy rồi, nút tai.” Chu Dư Mộ đóng tủ lại, giả vờ không nghe thấy tôi nói gì.
Sáng hôm sau, sáu giờ, tôi bị Chu Dư Mộ đánh thức. Tôi choáng váng trong chốc lát, suýt nữa tưởng mình lại quay về cuộc sống địa ngục thời phổ thông.
“Để tôi ngủ thêm một lát nữa...”
“Vậy trả lại tiền mua đồ hôm qua đi.”
“Tôi đột nhiên không buồn ngủ nữa.”
“Ăn sáng gì?”
“Gà rán siêu cay!”
“... Đừng hòng.”
“Vậy ngày mai ăn?”
“Sở Triều…”
“Ngày kia?”
“Đổi thành gà xào cay.”
“Tuyệt!”
Các bạn ạ, người nghiện công việc thật đáng sợ.
Ăn sáng xong, mới bảy giờ sáng, Chu Dư Mộ đã đúng giờ ngồi vào trước máy tính.
Hắn còn chu đáo đặt thêm một chiếc máy tính xách tay bên cạnh cho tôi.
Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu.
Tôi vừa định mở miệng kêu gào thì Chu Dư Mộ đã chặn họng tôi bằng một câu.
“Sửa xong phương án chưa?”
Tôi bĩu môi: “Tại ai chứ.”
“Hử?”
“Tại tôi chứ hì hì...”
8
Mặc dù bị sếp giám sát mọi lúc, không thể lười biếng nhưng tôi lại có thể hỏi trực tiếp Chu Dư Mộ về nhiều điều không hiểu. Nhờ đó, phần phương án tôi phụ trách sửa cuối cùng đã hoàn thành một cách dễ dàng đến không ngờ.
Chu Dư Mộ vẫn đang làm việc chăm chú, còn tôi thì buồn chán nhìn lung tung khắp phòng.
Phòng làm việc của hắn có một tủ sách siêu lớn, khiến tôi tò mò không biết bình thường hắn có đọc hết được những cuốn sách đó không nhỉ?
Tôi chăm chú nhìn đôi tay của Chu Dư Mộ. Tay hắn rất đẹp, da trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Chỉ cần cầm một cuốn sách lên là đã có thể chụp ảnh mẫu tay rồi.
Bất giác, tôi chuyển tầm mắt xuống đôi tay đang nắm chặt dưới gầm bàn.
Tay của đàn ông rất to, có thể nắm trọn cả bàn tay tôi, vậy thì những chỗ khác của hắn...
"Ngẩn người ra làm gì thế?" Chu Dư Mộ bất ngờ lên tiếng, kéo tôi về với thực tại.
Mẹ ơi, vừa nãy tôi đang nghĩ gì vậy!
Ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt như thể có thể nhìn thấu mọi thứ của Chu Dư Mộ, tôi vội vàng nghĩ ra một kế để che giấu sự lúng túng.
"Tôi đang nghĩ ngày mai đi làm thế nào đây! Ha ha ha chẳng lẽ tôi phải xin nghỉ sao, lương thực tập vốn đã không nhiều, giờ còn phải trừ nữa. Hu hu hu tiền của tôi ơi, tôi yêu em nhưng lại phải từ bỏ em."
Nói đến cuối cùng, tôi thực sự bắt đầu đau lòng vì tiền lương.
Chu Dư Mộ nhìn vẻ mặt ủ rũ của tôi thì đầy vẻ chán ghét nhưng vẫn lên tiếng trấn an.
"Được rồi, tôi đã chào hỏi với phòng nhân sự, em cứ đi làm ngoài rồi chấm công, coi như đi làm bình thường."
"Cảm ơn sếp!" Tôi reo lên vui mừng.
Hắn không tự nhiên dời mắt đi, giọng điệu trở nên hung dữ hơn. "Làm việc cho đàng hoàng, lười biếng thì trừ lương."
Tôi lại ủ rũ: "... Vâng."
Đến tối nấu cơm.
"Sở Triều..."
"Rau đã rửa sạch, gia vị ở bên cạnh anh, cơm nấu xong một lúc nữa thì múc ra là được."
Chu Dư Mộ vừa mở miệng, tôi đã nhanh chóng báo cáo thành quả của mình, vẻ mặt đầy tự hào.
Sau hai ngày bị ép ở bên nhau, tôi đã nhanh chóng rèn luyện được sự ăn ý với Chu Dư Mộ. Nghĩ đến đây, trong phút chốc, biểu cảm của tôi có chút méo mó. Sự ăn ý vô dụng này giống như đạo cụ hoạt động trong trò chơi đã hết hạn vậy, thực sự không muốn có chút nào.