Chị Gái Tôi Thích Sống Buông Thả
Tác giả: Yêu Phi
Chương 9 / 9
"Đừng nghĩ rằng tôi là con rối để các người điều khiển! Nếu tôi không còn gì để mất và không có ngày tươi sáng nữa, thì tất cả các người, những kẻ giết người, hãy chết hết đi!" Từ Viên Viên nhìn mẹ từ từ ra đi, trở thành một xác chết lạnh lẽo.
Sau đó, ả lấy một con dao từ nhà bếp, cất vào người rồi rời khỏi nhà, sẵn sàng cho mọi tình huống. Tôi hiểu rằng mục tiêu trả thù của ả không chỉ có mẹ, mà còn là tôi và Lý Văn Khải.
Tôi lập tức báo cảnh sát và yêu cầu được bảo vệ. Nhưng nhà họ Lý vẫn không coi trọng mối nguy hiểm từ Từ Viên Viên đang điều trị. Họ vẫn tổ chức hôn lễ giữa Lý Văn Khải và cô dâu mà không hề lo lắng.
Ngày cưới diễn ra suôn sẻ. Lý Văn Khải còn khoe khoang với tôi.
"Từ Niệm Niệm, em đúng là một kẻ nhút nhát! Chị gái em đã không xuất hiện suốt bao ngày, chắc chắn đã bỏ trốn rồi. Em thì vẫn sợ hãi, không dám ra ngoài vì lo lắng cô ta sẽ trả thù."
Tôi khuyên nhủ anh: "Lý Văn Khải, Từ Viên Viên đã không còn gì để mất. Chị ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Anh nên cẩn thận."
Nhưng Lý Văn Khải không chú ý đến lời khuyên của tôi. Tối đó, anh ta còn tổ chức tiệc rượu với bạn bè.
Khi anh ta say khướt và vào nhà vệ sinh, lâu không thấy ra. Cô dâu và bạn bè vào kiểm tra thì phát hiện Lý Văn Khải bị đâm như tổ ong. Con dao chính là thứ Từ Viên Viên đã mang từ nhà ra.
Lý Văn Khải được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cảnh sát lần theo dấu vết và cuối cùng tìm thấy chị gái tôi ở một tòa nhà bỏ hoang.
Đối mặt với sự bao vây của cảnh sát, ả cười nhạt. "Từ Niệm Niệm, không ngờ cuối cùng người chiến thắng lại là mày! Nhưng đừng vui mừng quá sớm, dù có chết thì tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
Nói xong, ả nhảy từ tầng cao xuống rồi trở thành một đống thịt nát. Lý Văn Khải do vết thương quá nặng, cuối cùng đã không qua khỏi.
Chị gái tưởng rằng những lời nói cuối cùng của mình sẽ khiến tôi phải lo lắng.
Nhưng Từ Viên Viên đâu ngờ rằng, thực ra, tôi vốn là ác quỷ từ kiếp trước, làm sao có thể sợ ả được!
- Hết -
Nếu thích truyện này có thể đọc bộ “Cá Chet Lưới Rách” trong nhà tui nhennnn:
Ông chủ hơn năm mươi tuổi uống say.
Thừa dịp tôi ngủ trưa ở ký túc xá, ông ta đã lấy chìa khóa dự phòng xông vào giữ chặt tôi, ép tôi quan hệ với ông ta bằng bạo lực.
Lúc xong việc, ông ta khóc lóc bảo do mình uống nhiều quá thôi, ông ta thật sự rất yêu tôi.
Tôi sụp đổ cầm kéo dọa cho ông ta lùi lại rồi trốn vào WC, khóa trái cửa rồi gọi điện báo nguy với cảnh sát.
Nhưng tôi không chờ được cảnh sát mà lại chờ được bà chủ kéo theo người đá bay cửa WC tôi đang trốn.
Bà ta lao vào vừa nắm tóc tôi vừa tát tôi một cái rõ đau, tức giận mắng to: “Mày hại chết người rồi! Sao mày lại báo án, con gái tao đang thi đại học đấy!”
Tôi bị bà chủ kéo lê dưới đất như một cái chổi lau nhà.
Bà ta càng ra sức tôi càng cảm thấy da đầu mình sắp bị xé rách!
Ngoài bà ta ra thì còn có quản lý và ả con gái cưng nhà bọn họ tới, nhưng mà không thấy ông chủ đâu.
Tôi muốn kêu lên vì đau nhưng tôi còn chưa kịp kêu thảm mà bà chủ còn kích động hơn tôi.
Bà ta khóc lóc kêu la trước cả tôi: “Mày hại chết đứa nhỏ nhà tao rồi, mày làm vậy thì sao con bé đi thi được nữa!”
Ả con gái cưng đứng cạnh, lau nước mắt liên hồi.
Quản lý vội vàng chạy tới vỗ vỗ vai bà chủ an ủi: “Chị họ đừng khóc nữa, em nhìn mà đau lòng, em biết chị trả giá bao nhiêu vì con cái mà. Cảnh sát chưa tới, chúng ta vẫn còn kịp.”
Bà chủ lau nước mắt rồi đột ngột mở túi ra rồi móc một đống tiền mặt và một vỉ thuốc tránh thai ra.
Trên mặt bà ta tràn đầy vẻ chán ghét, bà ta nhét thuốc tránh thai vào miệng tôi như bón cho súc sinh rồi lại tức giận ném tiền vào mặt tôi, rống giận với tôi: “Đủ rồi đúng không! Hủy bỏ vụ án ngay lập tức!”
Mặt tôi nóng rát.
Cũng không biết là do bị bà ta tát hay là bị bà ta đập tiền vào mặt.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn bà chủ.
Một trăm nghìn tệ, để một ông già hơn năm mươi tuổi làm loại chuyện này với tôi.
Trong mắt bọn họ đây là cái giá cho tôn nghiêm của tôi.