Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí
Tác giả: Lộc Phát Phát
Chương 9 / 30
Thế nhưng ta chưa kịp động thủ, đã bị phu quân và A Trân một trái một phải ghìm chặt bả vai.
"Các ngươi là ai?" Phụ thân nhíu mày hỏi.
A Trân cười khẩy: "Là tổ bà của ngươi."
"Vô lễ!"
Ngay lúc đó, phu quân ta ném ra một quả đạn mê vụ, lập tức sương trắng tràn ngập cả yến tiệc.
A Trân nhanh chóng nhét chuôi Xích Phong Đao vào tay ta, nghiến răng nghiến lợi: "Hoàn trả cái đầu ngươi ấy! Mau chạy đi!"
Ta vô thức nghe theo bước chân nàng, nhanh chóng rời đi.
Vừa bay, A Trân vừa gào to về phía đám sương mù nơi phụ thân còn đứng:
"Ngươi muốn lừa A Chiêu đi chết, bọn ta lại cố tình không để ngươi toại nguyện! Lão già thối tha, chờ đấy, có ngày ta bứt sạch lông của ngươi!"
...
Ta đành phải dang rộng cánh, bay nhanh hơn một chút.
Lát sau, tìm được một nơi an toàn, tạm thời dừng chân nghỉ ngơi.
Phu quân sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Nhân cớ giúp hắn khôi phục, ta âm thầm dò xét thân thể và linh hồn hắn một lần nữa. Không nguyên thần, không kim đan, đích thực là thân phàm tục.
"Phu quân, pháp khí tạo mê vụ kia, chàng lấy từ đâu?"
Hắn hơi trợn tròn mắt: "Tùy tiện lấy từ trong bọc hành lý của nàng, không ngờ lại hữu dụng đến vậy."
"Thật sao?" Ta không bày tỏ gì thêm, thản nhiên nói: "Ta cũng không để ý nữa."
Hắn bỗng nắm lấy tay ta, ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh mà kiên định: "Nương tử."
Ta ngẩn ra.
Hắn khẽ nói: "Nàng từ trước đến nay chưa từng nợ hắn điều gì."
Ta thở phào, bật cười nhẹ.
A Trân thì lại bám đến bên cạnh ta, giọng nhỏ nhẹ đầy u oán: "Nhưng ngươi thực sự thiếu ta một con gà. Dùng Hỏa Linh Châu mà đền đi, được không?"
Ta đưa bọc hành lý cho nàng, miệng nói với nàng nhưng mắt lại nhìn về phía phu quân:
"Cầm lấy. Lục soát kỹ vào, biết đâu còn có pháp khí nào mà ta chưa từng nhét vào đó?"
Người nào đó là phàm nhân bị dọa đến mức ho sặc sụa.
10
Nghỉ ngơi hồi lâu, vốn định tiếp tục lên đường, ai ngờ bị Hoành Minh đuổi đến.
Lần này hắn phong trần mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy:
"A Chiêu. Các ngươi đừng quay về Bắc Hoang nữa, bệ hạ đã biết nàng thành thân nơi đó, nếu trở lại chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
"Hãy xuống nhân gian, sống cuộc đời bình thường như bao phu thê phàm trần."
Hoành Minh bước đến gần, lặng lẽ ôm lấy ta.
"Biệt ly thôi. Khi nào nàng cần ta, nhất định ta sẽ xuất hiện."
Hắn nói rồi xoay người rời đi. Ta giữ hắn lại: "Hoành Minh, đã xảy ra chuyện gì? Trông ngươi rất mệt mỏi."
Hắn cố gắng nở nụ cười: "Gần đây sự vụ bề bộn, Tiêu Viêm lại không rõ tung tích, mệt một chút cũng không sao."
Dứt lời, hắn cưỡi mây mà đi, quả thực không ngoảnh lại.
Không hiểu sao, trong lòng ta dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
A Trân lại hoàn toàn trái ngược, vui vẻ ra mặt.
Nàng cướp lấy bọc hành lý của phu quân ta, hí hửng nói: "Đã vậy, các ngươi cứ nghe lời xuống nhân gian chơi một chuyến đi. Lão Ôn, Vô Danh Sơn có ta trông coi, không cần lo lắng!"
Còn chưa kịp đáp lại, nàng đã tung tăng chạy xa.
Ta và phu quân nhìn nhau, có chút không biết nên làm thế nào trước sự thay đổi bất ngờ này.
Hồi lâu, hắn dò hỏi: "Nếu vậy..."
Ta tiếp lời: "Cũng được."
Nhân gian có chín châu, ta vươn tay xuyên qua tầng mây, tùy tiện chỉ vào một vương thành: "Chính nơi đó đi."
Hắn vừa mới đáp "được," ta liền lập tức ôm lấy thắt lưng hắn, ngửa mặt lao thẳng xuống hạ giới.
Phi điểu và hành vân vùn vụt lướt qua bên tai, như những câu chuyện vô danh tua ngược trong dòng thời gian.
Ta không hề thi triển pháp thuật hay vận dụng thần lực, chỉ mặc cho bản thân rơi xuống như điên dại. Sinh tử xoay vần, chẳng qua cũng chỉ là vậy.
Ta ở dưới, hắn ở trên. Ta biết ánh mắt ta nhìn hắn có vài phần khiêu khích.
Ta cũng chẳng rõ tại sao mình lại như vậy.
Hắn mở to mắt ngạc nhiên trong chốc lát, rồi lại lập tức trấn định.
Thế nhưng, trong ánh mắt đó lại dần dần ngưng tụ một tầng cảm xúc khó hiểu, theo đà rơi xuống mà càng lúc càng sâu.
Bỗng nhiên, bàn tay đặt bên hông ta của hắn siết chặt, tựa hồ rất dễ dàng mà xoay chuyển vị trí hai chúng ta giữa không trung.
…Đây là sức mạnh mà phàm nhân có thể có sao?
Sự kinh ngạc của ta hiển hiện rõ ràng trên mặt.
Lúc này, trên gương mặt hắn chỉ còn lại vẻ vô tội mà mỉm cười… cùng chút đắc ý mơ hồ?
Ta bật cười, gần chạm đất liền đột ngột dang rộng đôi cánh, vững vàng tiếp đất.
Đỡ lấy người đang hơi loạng choạng, ta ghé sát hắn, bật cười hỏi: "Chàng có cánh à, mà dám làm tấm đệm thịt?"
Hắn thuận thế cúi đầu tựa vào cổ ta, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chẳng cần có cánh. Nàng muốn nhảy xuống, ta nhất định có thể đỡ được nàng."
Ta vui vẻ trong lòng, nhưng vẫn bĩu môi: "Đừng mạnh miệng nữa, chân chàng mềm nhũn rồi kìa."
Hắn lập tức cứng đờ.