Ắnh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Tác giả: Dưa Hấu Ướp Lạnh
Chương 8 / 19
Còn về cái công ty nhỏ bé lèo tèo của tôi, để tránh tôi phân tâm quá nhiều mà lơ là chăm sóc Hoắc tổng nhỏ, ông cụ Hoắc quyết định đầu tư vào đó.
Điều này có nghĩa là từ nay về sau, tập đoàn Hoắc thị cùng các công ty con trong đó sẽ công khai hợp tác, ủng hộ công ty tôi.
Việc Hoắc thị rót vốn vào không khác gì một lời tuyên bố với giới kinh doanh—
Công ty nhỏ này, từ giờ đã có Hoắc thị chống lưng.
Hì hì, lại tiến thêm một bước nữa!
Công ty của tôi ngày càng phát triển, tôi nhờ ông cụ Hoắc giúp tôi tìm hai nhà quản lý chuyên nghiệp.
Cũng coi như là không còn gì phải lo lắng nữa.
Hoắc Yến Thâm ở nhà, trong nỗi lo phá sản, hắn càng học càng giỏi. Điều này khiến ông cụ Hoắc vô cùng hài lòng.
Tài sản trong thẻ không ngừng tăng lên chính là động lực của tôi.
Mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng!
8
Người bận rộn như tôi đã hoàn toàn quên béng chuyện của Cố Hoài.
Sau khi tôi chặn số điện thoại của anh ta, anh ta quả thực đã im hơi lặng tiếng một thời gian.
Nhưng sau đó, anh ta lại như ngọn lửa tàn bùng cháy, dùng đủ mọi cách, thay số liên tục để quấy rối tôi.
Dù gì tôi cũng là một ông chủ nhỏ kiêm cấp cao của tập đoàn, số lượng cuộc gọi công việc rất nhiều.
Tuy rằng số điện thoại có cài đặt danh sách trắng, điện thoại lạ không gọi vào được, điện thoại khác của tôi cũng có thư ký nam cơ bụng sáu múi quản lý nghiêm ngặt.
Nhưng không địch nổi tên Cố Hoài chó má này, anh ta dùng điện thoại của Trương tổng, Lý tổng, Từ tổng gọi cho tôi…
Gọi xong lại không nói gì.
Tôi “a lô, a lô” nửa ngày, cuối cùng chỉ nghe được Trương tổng, Lý tổng, Từ tổng ngượng ngùng xin lỗi tôi.
“Xin lỗi Lê tổng, vừa rồi là Cố tổng mượn điện thoại của tôi, hình như gọi nhầm…”
Khốn nạn thật, đúng là thần kinh!
Nhưng tôi vẫn không muốn trở mặt hoàn toàn với Cố Hoài.
Dù sao thương trường là chiến trường, tập đoàn Cố Thị có tầm ảnh hưởng rất lớn ở khu vực Tây Nam. Nếu tôi muốn mở rộng hoạt động kinh doanh ở Tây Nam thì không thể bỏ qua anh ta.
Dù không có anh ta thì tôi vẫn xoay xở được, nhưng nếu anh ta cảm thấy có một ít áy náy với tôi, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Thế nên cứ để anh ta phát điên đi!
Thậm chí, về sau thấy anh ta thả tim bài đăng trên Weibo của tôi, tôi cũng chẳng buồn chặn nữa.
Lúc rảnh rỗi, tôi còn vừa ôm em trai nhỏ vừa tùy ý đăng mấy câu cảm thán buồn bã lên Weibo.
Cố Hoài lập tức nhắn tin riêng cho tôi.
Tôi chỉ đọc mà không trả lời.
Chủ yếu là chơi đùa với cảm xúc, cứ để anh ta miên man suy nghĩ, để anh ta áy náy, để anh ta đoán già đoán non đi.