Ắnh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Tác giả: Dưa Hấu Ướp Lạnh
Chương 7 / 19
Tôi nghe theo lời của ông Hoắc, từ đó, tôi cũng bắt đầu “chăm sóc đặc biệt” Hoắc Yến Thâm.
Ít nhất là ở thời điểm hiện tại, chỉ cần có Hoắc Yến Thâm, tôi mới có thể có một tương lai rực rỡ!
Thế nên—
Hoắc Yến Thâm đến quán bar, quán bar liền bị kiểm tra phòng cháy chữa cháy.
Hoắc Yến Thâm đến hộp đêm, hộp đêm lập tức bị cảnh sát ập vào kiểm tra các tệ nạn cờ bạc, mại dâm, ma túy.
Kỳ cục nhất là Hoắc Yến Thâm đi du thuyền mở tiệc, du thuyền bị cúp điện.
Hoắc Yến Thâm: “...”
“Mẹ kiếp, tôi sống hai mươi mấy năm chưa từng gặp nhiều chuyện vô lý vậy!”
Hoắc Yến Thâm ngồi trong xe thể thao, bực bội vò đầu.
Tôi mím môi nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh bạn à, thật ra có một chuyện, tôi không thể không nói.”
Hoắc Yến Thâm nghi ngờ nhìn tôi.
“Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy?”
“Huống chi, chỉ nói việc các bộ phận này ra quân kiểm tra thôi.”
“Anh nghĩ xem, trước đây cậu chủ Hoắc anh lui tới những nơi đó, đã bao giờ gặp phải tình huống này chưa?”
“Dù không nể mặt anh, cũng phải nể mặt bố anh chứ?”
“Họ đã bao giờ để anh phải phối hợp chưa?”
“Lúc nào chẳng là họ phối hợp với anh!”
Nghe đến đây, Hoắc Yến Thâm cũng thu lại vẻ mặt tùy tiện, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
“Còn chuyện du thuyền nữa! Anh thử nghĩ mà xem, đó là con cưng của anh đấy!”
“Theo lý mà nói, ngày nào cũng có người bảo dưỡng cẩn thận.”
“Vậy mà lại có chuyện mất điện lố bịch như thế xảy ra được sao?”
Tôi vừa dứt lời, Hoắc Yến Thâm lập tức cảnh giác.
“Chẳng lẽ có kẻ muốn ám sát tôi?”
Tôi: “...”
Thôi vậy, ngốc nghếch cũng có cái tốt của ngốc nghếch.
Ít nhất thì dễ lừa.
Tôi nói với Hoắc Yến Thâm rằng hắn không quan tâm đến sự phát triển của Hoắc thị, nên không biết đó thôi.
Thực ra Hoắc thị bây giờ đang trên đà xuống dốc.
Hai công ty mà chúng tôi đang điều hành, dù sao cũng là công ty con liên kết với Hoắc thị, không tránh khỏi việc giao dịch qua lại.
Cho nên, tôi biết rất rõ.
Chính vì Hoắc thị đi xuống, nên đám người kia mới không coi cậu chủ Hoắc như hắn ra gì.
Bắt đầu lơ là du thuyền của hắn.
Rồi sau này thì sao?
Hoắc Yến Thâm hắn ra đường, sẽ thành kẻ bị người ta đá cho một phát, bị chó tè cho một bãi ấy!
Huống chi là…
“Chẳng lẽ anh không thấy, dạo này bố anh có thêm rất nhiều tóc bạc rồi sao?”
Hoắc Yến Thâm đang nhớ lại, chần chờ gật đầu.
“Đó là do ông ấy lo lắng đấy! Mệt mỏi.”
“Haizz, nghĩ mà xem tuổi đã cao thế này, con trai thì bất tài, công ty của mình còn có nguy cơ phá sản, là tôi tôi cũng lo đến mất ngủ!”
Trên mặt Hoắc Yến Thâm hiếm khi lộ ra vẻ áy náy.
Môi mỏng của hắn mím chặt.
Rồi hắn hỏi tôi: “Ơ, sao cô biết bố tôi có tóc bạc?”
Tôi mở mắt nói dối, nhìn thấy trên TV.
Đùa thôi, tuy rằng ngày nào tôi cũng gọi bố của Hoắc Yến Thâm là ông cụ, nhưng trông ông ấy chẳng già chút nào.
Dù sao cũng là người cầm lái tập đoàn Hoắc thị, phía sau có cả một đội ngũ chăm sóc sức khỏe.
Nên dù đã hơn sáu mươi, ông ấy vẫn còn mái tóc xanh đen.
Để “cải tạo” Hoắc Yến Thâm, ông cụ Hoắc thậm chí còn đặc biệt phối hợp với tôi, cùng đi chọn màu nhuộm xám khói.
Hiếm thấy thật, vào đúng ngày phát hiện bố mình đã có tóc bạc, Hoắc Yến Thâm không ra ngoài ăn chơi mà về biệt thự nhà họ Hoắc, cùng ông ấy ăn một bữa cơm.
Không biết hai người họ đã trò chuyện gì, nhưng chắc chắn ông ấy đã được an ủi rất nhiều.