Vả Nát Mặt Hết Đám Này
Tác giả: Yêu Phi
Chương 6 / 34
8
Sau hôm đó, bố tôi như biến thành một người khác.
Không còn đối xử với tôi và mẹ tôi bằng lời lẽ lạnh nhạt như trước nữa, ngược lại còn thường xuyên quan tâm chúng tôi.
Hừ, chẳng phải là vì thấy kế hoạch bại lộ, lại thấy chú Lâm là người của mẹ tôi, sợ ông nói ra chuyện gì bất lợi cho ông ta sao.
Hứa Hàm bị bố tôi sắp xếp ở một nơi khác, nhất thời không dám đến gây chuyện nữa.
Nhưng chú Lâm lại thường xuyên đến nhà.
Trên mặt thì là đưa tài liệu, đưa hồ sơ, bàn công việc nhưng thực chất là để ở bên mẹ tôi.
Bố tôi càng nhìn, vẻ u ám trên mặt càng đậm.
Nhưng đáng tiếc là ông ta không dám nói gì.
Cứ chịu đựng như vậy một tuần, ông ta đã lén lút tìm đến tôi.
"Trước đây là bố sai, bố đã để mẹ con chịu ấm ức, Tiểu Hạ, con giúp bố được không?"
Thật là một lời xin lỗi rẻ tiền và giả tạo.
Tôi tiện miệng nói: "Đợt trước mẹ tôi bị bệnh nặng, vẫn chưa khỏi hẳn."
Ông ta sáng mắt lên, lập tức mua rất nhiều thuốc bổ xách về nhà, vào bếp loảng xoảng một hồi, bưng ra một bát canh hầm.
Nhưng mẹ tôi chỉ liếc nhìn, rồi dời mắt đi.
Tôi nhìn, ồ, táo đỏ.
Mẹ tôi bị dị ứng với táo đỏ, trước đây vô tình ăn phải một lần, toàn thân lập tức ngứa đỏ phải đến bệnh viện.
Sống với nhau nhiều năm, bố tôi thậm chí còn không biết bà bị dị ứng với táo đỏ.
Thật đáng buồn.
Bát canh đó bị bỏ sang một bên, mẹ tôi không nhìn lại lần nào nữa.
Cho đến khi chú Lâm lại đến đưa tài liệu, ông mới nói với bố tôi tại sao mẹ tôi không ăn.
"Tổng giám đốc Chu, cái gì cũng không biết thì làm sao làm được việc tốt?" Giọng chú Lâm bình thản nhưng khiến bố tôi nghe mà mất hết mặt mũi.
Bố tôi im lặng, nhìn chú Lâm đặt bát canh gà đông trùng hạ thảo mang đến lên bàn, múc cho mẹ tôi một bát.
Tôi đến gần mẹ tôi, vẫy tay về phía Lâm Thù: "Anh trai mau đến đây, chú hầm canh ngon lắm!"
Lâm Thù mặc một bộ đồ thể thao, chậm rãi đi tới, gọi chú Lâm một tiếng "bố".
Mặt bố tôi càng tối sầm, ông ta đóng sầm cửa rồi bỏ đi.
Nhìn thế này, chúng tôi mới là một gia đình vui vẻ, còn bố tôi, chỉ là một thằng hề nhảy nhót.
9
Bố tôi không từ bỏ việc lấy lòng mẹ tôi.
Dù sao thì trước đây công ty của ông ta, thậm chí cả một số bí mật của ông ta đều giao cho chú Lâm xử lý, có thể nói chú Lâm là người thân tín của ông ta.
Nhưng bây giờ người thân tín này đã phản bội ông ta và trở thành người của mẹ tôi.
Ở nhà thì hỏi han ân cần, bên ngoài bố tôi cũng cật lực đối xử tốt với mẹ tôi, đầu tư vào các dự án lớn của mẹ tôi.
Nhưng mẹ tôi không hề lay động, không thèm để mắt đến sự quan tâm của ông ta, cũng chẳng thèm để ý đến khoản đầu tư của ông ta.
Lần này bố tôi thực sự sốt ruột, sau khi lại nhìn thấy mẹ tôi được chú Lâm đưa về nhà lần nữa, ông ta không nhịn được nữa.
Ông ta nắm lấy tay mẹ tôi, khóe mắt đỏ hoe: "Mộc Tinh, anh thực sự sai rồi!"
"Anh đã đuổi Hứa Hàm đi rồi, những ngày này anh cũng luôn cố gắng bù đắp."
Ông ta từng bước tiến lại gần, trong mắt tràn đầy đau khổ.
"Nhưng anh đã làm nhiều như vậy, em lại không thèm nhìn anh lấy một cái, em không thể tha thứ cho anh một chút nào sao?"
Tôi khoác áo, vội vã chạy ra khỏi cửa, đứng chắn trước mặt mẹ tôi: "Thâm tình đến muộn còn rẻ rúng hơn cỏ rác! Lúc trước sao ông không làm vậy đi?"
Bố tôi còn muốn nói gì đó, tôi lại tiếp tục nói: "Lúc trước là mẹ tôi theo đuổi ông, muốn kết hôn với ông nhưng chẳng phải ông cũng đồng ý rồi sao, còn được lợi không ít? Bây giờ lại làm như mẹ tôi ép ông vậy, nếu ông không muốn kết hôn thì ai ép được ông?"
Vừa ăn được miếng, vừa hưởng được tiếng!
Mượn sự giúp đỡ của mẹ tôi để phát triển gia nghiệp, sau đó muốn chiếm luôn cả sự nghiệp của mẹ tôi, viên mãn với ánh trăng sáng.
Ông ta muốn chiếm hết mọi thứ tốt đẹp trên đời.
Mẹ tôi véo má đang phồng lên vì tức giận của tôi, sau đó đưa cho bố tôi một tập tài liệu: "Tôi không muốn chơi với anh nữa, chuẩn bị ly hôn đi."
Đó là đơn ly hôn.
Bố tôi hoàn toàn không chịu nổi nữa, nhìn mẹ tôi với ánh mắt không thể tin nổi: "Cô muốn ly hôn với tôi ư? Cô đừng quên! Lúc trước cô ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, là vì có tôi ở đây, cô mới có thể vực dậy được! Tôi là người giống anh ấy nhất trên thế giới này, nếu không có tôi, cô có thể sống nổi không?"