Anh Ấy Là Vạn Dặm Ngân Hà
Tác giả: Sunny
Chương 7 / 18
Tôi…
Bỗng nhiên hiểu ra tại sao anh ta đã lớn tuổi mà vẫn chưa tìm được đối tượng. Vì đầu óc anh ta quá cứng nhắc!
Tôi vội vã kết thúc buổi xem mắt. Sau này chắc chắn không cần gặp lại nữa, căn bản không cùng tần số.
Ra khỏi quán cà phê, tôi mới nhận ra điện thoại hết pin, không gọi được xe, mà trong túi cũng chẳng có tiền mặt. Đúng là ông trời muốn trêu tôi mà.
“Lâm Chính Hạ.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, trầm ổn, rành rọt.
Trong chớp mắt, hàng tá suy nghĩ lướt qua đầu tôi. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nhát gan.
Tôi cười gượng, giả vờ như không có gì: “Cảnh sát Cố, anh đi làm à?”
“Không. Hôm nay tôi không có ca trực, chỉ dẫn dắt học trò, tiện đường qua đây.”
Ánh mắt anh ta lướt từ đầu đến chân tôi.
Bộ váy này là Tô Tuyết chọn, cô ấy bảo mặc đồ công sở trông quá cứng nhắc, đàn ông thích kiểu phụ nữ dịu dàng, nhỏ bé hơn.
Vậy nên tôi mặc váy dài hai dây hoa nhí, khoác ngoài một lớp áo mỏng, đường cong lộ rõ, trông khá nữ tính.
“Người ban nãy là bạn em à?” Cố Trường Phong hỏi.
“Ừm… cũng không hẳn.” Thật ra, tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên anh chàng IT kia. Nghĩ cũng thấy có lỗi với anh ta.
Cố Trường Phong bật cười.
Giữa mùa hè tháng bảy nóng như lửa, nụ cười của anh ta lại lạnh lẽo như cơn gió mùa đông.
“Đi xem mắt đúng không?”
Tôi thầm nghĩ, dù tôi có kết hôn thì cũng chẳng liên quan đến anh, vậy mà anh lại bày ra vẻ mặt này làm gì?
Quên mất năm xưa ai là người đá tôi rồi à?
Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, dù hết pin vẫn giả vờ lướt màn hình, tỏ vẻ bận rộn.
“Không khéo rồi, tôi có việc gấp, đi trước đây.” Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Năm năm trôi qua, tôi chưa từng quên, bây giờ càng không thể.
Hy vọng anh ta hiểu chuyện, đừng cố bám lấy tôi nữa.
Nhưng đúng là tôi nghĩ quá đơn giản.
“Đi đâu? Tôi đưa em.” Cố Trường Phong nói như thể đó là điều hiển nhiên.
“Không cần, tôi tự gọi xe được rồi.”
“Điện thoại em hết pin mà?” Anh ta nhướng mày, khóe môi nhếch lên, trông có vẻ rất đắc ý khi bóc mẽ lời nói dối của tôi.
Cái bộ dạng này… vẫn y như năm năm trước, đáng ghét đến mức muốn đấm một cái!
Tôi hừ nhẹ, mạnh miệng nói: “Tôi dán miếng chống nhìn trộm thôi.”
“Lâm Chính Hạ.” Anh ta đột nhiên đổi giọng, trầm thấp hơn: “Tôi có chuyện muốn hỏi em.”
Anh ta mở cửa xe, đưa ra một cái cớ mà tôi không thể từ chối.
Những gì Cố Trường Phong muốn làm, bất kể là gì, nhất định đều có thể làm được.
Từ nhỏ đến lớn vẫn vậy. Kể cả khi đá tôi cũng thế.
Tôi lên xe.
Anh ta đưa tôi một cục sạc. Tôi không tình nguyện lắm nhưng vẫn cắm vào điện thoại.
“Đi đâu?”
Nếu về nhà, tôi sẽ lộ địa chỉ, thế nên tôi báo địa chỉ công ty.