Anh Ấy Là Vạn Dặm Ngân Hà
Tác giả: Sunny
Chương 2 / 18
3
Tên tôi là Lâm Chính Hạ.
Tôi sinh vào tháng Bảy.
Sau khi tôi chào đời, ba mẹ vẫn chưa đặt tên ngay. Họ chuẩn bị cả đống cái tên, ít nhất cũng phải chín trăm cái, chọn tới chọn lui, hoa cả mắt.
Còn suýt nữa, họ định mở quyển từ điển Khang Hy, bốc thăm để chọn tên cho tôi.
Đến ngày tôi đầy tháng, người thân và bạn bè đều đến nhà chúc mừng.
Bất ngờ, bếp điện mini mà ba tôi dùng để đun trà bất ngờ tóe lửa.
Vốn dĩ chỉ cần ngắt điện, lấy chân đạp vài cái là xong chuyện.
Vậy mà, một đám dì lớn, mợ nhỏ trong nhà bị dọa đến hoảng loạn, không biết ai hét lên một tiếng, rồi cả đám xô nhau chạy thục mạng.
Ba mẹ tôi tá hỏa chạy vào phòng, vội vã tìm tôi.
Thế nhưng họ lại nhìn thấy một cậu bé ba tuổi, bình tĩnh bế tôi ra ngoài.
Đó chính là Cố Trường Phong.
Lúc ấy, anh mới ba tuổi.
Câu đối "Chính hạ trường phong cấp, Lâm thất đốn thiêu phần" (Gió lớn nổi giữa mùa hè, nhà họ Lâm suýt chút nữa bị lửa thiêu rụi).
Ba tôi đập tay lên trán, quyết định đặt tên tôi là Chính Hạ.
Vậy là, từ một vụ hỏa hoạn chưa thành hình, tôi không chỉ có được cái tên, mà còn có thêm một Cố Trường Phong.
3
Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời tôi luôn gắn liền với anh, không thể tách rời, cũng chẳng thể cắt đứt.
Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua mọi phiền não của tuổi trẻ.
Anh hơn tôi ba tuổi, chuyện gì cũng đi trước tôi một bước.
Năm tôi học lớp 10, anh đậu vào học viện cảnh sát.
Đến khi tôi tất bật ôn thi đại học, anh đã tốt nghiệp, thuận lợi trở thành một cảnh sát thực thụ.
Nhưng cuối cùng, tôi không ngờ người rời đi trước lại là anh.
Tôi đã từng nghĩ, tôi và anh ở bên nhau chính là cả đời.
Hôm trước khi anh nói cắt đứt quan hệ, trời đã mưa rất lớn.
Anh còn cõng tôi qua đường.
Vậy mà, nói quay lưng là quay lưng, không cho tôi một chút thời gian để chấp nhận.
Mẹ tôi nói đúng.
"Lòng người cách một lớp da, con gái chưa cưới thì đừng dọn ra ở chung với đàn ông."
Thế nhưng, đứa ngu si như tôi lại chẳng chịu nghe lời.
Tốt nghiệp đại học xong, tôi lấy cớ công ty xa nhà, vừa dụ dỗ vừa năn nỉ, cuối cùng cũng được dọn ra ngoài.
Mỗi khi Cố Trường Phong không có ca trực, tôi và anh dính lấy nhau.
…
Từ lúc mang thai, số lần tôi về nhà đếm trên đầu ngón tay.
Ba mẹ tôi rất thoáng, chưa bao giờ hỏi ba của đứa bé là ai.
Nhưng tôi sợ họ hàng, hàng xóm nhìn thấy, cho nên mỗi lần về nhà cũng chỉ ở lại được vài hôm.
Ba mẹ không nói gì, nhưng tôi hiểu rõ…
Những người thuộc thế hệ trước, tư tưởng truyền thống đã ăn sâu vào máu, không thể nào thay đổi.
Ba mẹ tôi là người lương thiện, chân chất, vậy mà lại nuôi ra một đứa con gái chưa cưới đã chửa, họ chắc chắn rất xấu hổ.
Mà tất cả những điều này, đều do Cố Trường Phong mà ra.