Anh Ấy Là Vạn Dặm Ngân Hà
Tác giả: Sunny
Chương 18 / 18
Mẹ chồng tôi biết tin tôi mang thai, vừa mừng vừa xót xa, nắm chặt tay tôi mà nói:
“Con đã phải chịu nhiều khổ cực rồi…”
Bà khẽ thở dài, giọng nói chất chứa bao nỗi niềm:
“Ngày trước mẹ nuôi con trai, không mong nó xuất chúng thế nào, chỉ mong nó có thể ở bên mẹ. Nhưng nghề cảnh sát là điều nó đã lựa chọn, mẹ chỉ có thể ủng hộ.”
Tôi mỉm cười, chủ động nắm lấy tay bà:
“Mẹ ơi, Trường Phong đang nỗ lực bảo vệ mọi người. Con sẽ cố gắng chăm lo cho gia đình nhỏ của chúng ta.”
…
Một tuần sau, Cố Trường Phong trở về.
Trông anh vô cùng mệt mỏi, vừa thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp suốt hai ngày hai đêm. Đôi mắt sâu thẳm vì thiếu ngủ, từng đường nét trên gương mặt đều lộ rõ vẻ kiệt sức.
Bao nhiêu lời muốn nói cứ nghẹn nơi đầu môi, nhưng tôi chỉ dịu dàng bảo anh:
“Anh đi tắm rồi ngủ sớm đi.”
Mẹ chồng tôi nhìn cảnh ấy mà không nỡ, chỉ có thể thở dài đau lòng.
Lâm Phàm cũng ngoan ngoãn chạy đến ôm bố một cái, rồi lặng lẽ về phòng ngủ.
Đêm xuống, tôi ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn người đàn ông của mình.
Gương mặt anh phảng phất sự mệt mỏi, nhưng trong mắt tôi, anh vẫn là người đàn ông mà Lâm Chính Hạ tôi yêu nhất trên đời.
Xuất sắc, kiên cường, vững chãi.
Sáng hôm sau, Cố Trường Phong được nghỉ phép. Anh đưa tôi và Lâm Phàm đến trường mẫu giáo, sau đó định đưa tôi đến công ty.
Nhưng tôi lại nói: “Anh đưa em đến bệnh viện đi.”
Cố Trường Phong lập tức căng thẳng, nét mặt trở nên nghiêm túc.
Cho đến khi thấy tôi đăng ký khám khoa sản, anh mới bàng hoàng nhận ra mọi chuyện.
Ánh mắt anh thoáng vẻ lúng túng, tựa như một đứa trẻ lần đầu biết thế nào là hạnh phúc.
Rồi khi nhận ra ánh mắt tinh nghịch của tôi, anh liền hiểu ra, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, đầy xót xa.
“Biết mình dị ứng thuốc tê mà vẫn cố chấp như vậy!”
Giọng anh pha lẫn trách móc nhưng cũng đầy cưng chiều.
Tôi cười rạng rỡ, tựa đầu vào ngực anh:
“Có anh ở đây, chính là lý do để em bướng bỉnh!”
*** Truyện do nhà dịch Tia Nắng Sau Mưa chuyển ngữ. Ủng hộ và theo dõi nhà dịch tại fanpage fb Tia Nắng Sau Mưa nhé. ***
Bên cạnh Cố Trường Phong, tôi chẳng sợ gì cả.
…
Tám tháng sau.
Tôi sinh cho Cố Trường Phong một bé gái.
Lâm Phàm nhìn em gái, cười rạng rỡ như một đóa hoa mùa hạ.
Còn Cố Trường Phong thì khóc như một đứa trẻ
Anh nhìn mẹ mình, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ à… Vợ con đã phải chịu bao đau đớn. Nhất định cô ấy đau lắm.”
Chỉ cần một câu này thôi, mọi mỏi mệt, mọi nỗi đau tôi đã trải qua đều trở nên xứng đáng.
Tương lai phía trước, Cố Trường Phong, Lâm Chính Hạ và các con của họ…
Nhất định sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
—HOÀN—
Nam9 đi làm nv nên không thể nói với nu9 được, cả gd anh cũng phải chuyển đi nơi khác, không rõ đi bao lâu, có còn mạng về không, nên ảnh mới chia tay nu9. Mấy bà đừng trách ảnh tội nghiệp lắm.