Anh Ấy Là Vạn Dặm Ngân Hà
Tác giả: Sunny
Chương 17 / 18
15
Sau khi tỉnh dậy, Lâm Phàm có một thay đổi lớn – nó bỗng nhiên có thêm một người bố.
Dù ngoài mặt không nói, nhưng từ tận đáy lòng, thằng bé vui sướng hơn bao giờ hết.
Đặc biệt là mỗi khi hai bố con đi cạnh nhau, ai cũng trầm trồ: “Giống nhau như đúc!”
Ông bà nội chuyển về sống gần nhà ngoại, cả ngày quanh quẩn bên cháu nội bảo bối.
Còn tôi và Cố Trường Phong, chúng tôi cứ dính lấy nhau như keo sơn, thậm chí còn hơn cả trước đây
.
Cố Trường Phong từng mất tôi một lần, vì thế lần này, anh ấy không cho tôi có cơ hội chạy trốn nữa.
Mà chính tôi, cũng chẳng muốn chạy nữa.
16
“Vợ ơi, tối nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho em nhé.”
Anh ấy ôm tôi vào lòng, tranh thủ hôn trộm một cái, nụ cười đầy cưng chiều.
“Bao giờ mình đón Lâm Phàm về vậy anh? Thằng bé ở với ông bà đã nửa tháng rồi, em nhớ con lắm.”
“Ồ… còn có nó nữa à?” Anh ấy lẩm bẩm, rồi thì thầm bên tai tôi: “Suýt nữa anh quên mất thằng bé rồi.”
Tôi trừng mắt, phẫn nộ nhìn anh: “Anh nói cái gì cơ?!”
Anh ấy bật cười, bế bổng tôi lên vai, ánh mắt lấp lánh đầy ẩn ý:
“Anh đã đăng ký cho nó một trại hè rồi. Em thích trẻ con mà, mình sinh thêm một đứa nữa nhé?”
Không!
Cãi lý với anh ấy chỉ tổ chuốc bực vào thân.
Lâm Phàm tham gia trại hè, vui đến mức quên cả trời đất.
Ngày đến đón con về, hai cha con đứng cạnh nhau, vẻ ngoài giống nhau đến từng đường nét, khiến ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn.
Hạnh phúc dù đến muộn, nhưng chưa từng vắng mặt.
Có lẽ, cũng đến lúc tôi nên cân nhắc chuyện sinh thêm một bé nữa rồi…
17
Tôi là người đã nói thì nhất định sẽ làm.
Đã lên kế hoạch thì tối hôm đó phải thực hiện ngay.
Đúng lúc, đó lại là khoảng thời gian rụng trứng của tôi.
Sự chủ động và nhiệt tình của tôi khiến Cố Trường Phong có phần bối rối, nhưng ánh mắt anh lại lộ rõ vẻ vui mừng.
Còn tôi, trong lòng cười thầm, vì tôi muốn dành cho anh một bất ngờ.
Tôi đã lặng lẽ động tay động chân với bao cao su trong nhà. Sớm muộn gì, chuyện “ngoài ý muốn” cũng sẽ xảy ra.
Ông trời không phụ lòng người, ba tháng sau, que thử thai hiện lên hai vạch. Tôi xúc động đến suýt bật khóc.
Nhưng tôi không vội nói cho Cố Trường Phong biết.
Anh ấy đang đi công tác, làm nhiệm vụ. Tôi không muốn anh phân tâm.
Mỗi lần anh ấy ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi luôn hạn chế nhắn tin. Chỉ mong anh bình an trở về, chẳng cầu mong gì hơn.
Mẹ chồng tôi biết tin tôi mang thai, vừa mừng vừa xót xa, nắm chặt tay tôi mà nói:
“Con đã phải chịu nhiều khổ cực rồi…”