Anh Ấy Là Vạn Dặm Ngân Hà
Tác giả: Sunny
Chương 13 / 18
Trời ạ, nhìn thì có vẻ lạnh lùng, hóa ra cũng biết giở trò như thế này.
Nhưng tôi không muốn nợ ân tình, cùng lắm là chuyển tiền xong thì xóa luôn.
“Đã chuyển, anh nhận đi.”
Cố Trường Phong không động đậy, chỉ chăm chú lái xe, sắc mặt trầm lặng, tựa như đang suy tư điều gì.
“Nhất định phải thế này à? Phải vạch rõ ranh giới với tôi sao?”
Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng, giọng điệu mang theo chút uất ức, như thể bị tổn thương sâu sắc.
“Nếu không thì sao? Tôi còn phải hớn hở khoe với mọi người rằng đây là bạn trai cũ của tôi, anh ấy siêu lắm, hôm qua vừa cứu tôi khỏi đám lưu manh?” Tôi cố tình nói vậy, chỉ để chọc giận anh ta, khiến tôi thấy hả dạ hơn.
“Lâm Chính Hạ, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn bảo vệ em.”
Anh ta đột ngột tấp xe vào lề đường, quay đầu nhìn tôi.
“Tôi biết, và tôi đã cảm ơn rồi. Nếu anh làm vậy vì trách nhiệm công việc, tôi thực sự cảm kích. Nhưng nếu là vì lý do khác… thì thôi đi.” Tôi nhìn anh ta, trong mắt chỉ còn lại tro tàn của những tổn thương.
“Cố Trường Phong, anh nghĩ rằng mình đang bảo vệ tôi, nhưng đó chỉ là tình cờ gặp mà thôi. Còn những lúc anh không thấy, những lúc tôi chịu khổ, ai bảo vệ tôi?”
Cổ họng tôi nghẹn lại, nhưng vẫn cố chấp gằn từng chữ:
“Nếu anh không thể bảo vệ tôi mãi mãi, thì đừng khiến tôi hiểu lầm.”
Tôi bật cười, cười đến cay đắng.
“Không phải anh vẫn còn thích tôi đấy chứ?”
12
Tôi không ngờ mình lại hỏi câu đó. Cố Trường Phong cũng vậy.
Đồng tử anh ta khẽ giãn ra, vẻ sững sờ chỉ thoáng qua trong giây lát. Một lúc sau, anh ta mở khóa.
Tôi lập tức mở cửa xe, bước xuống.
Cố Trường Phong vẫn ngồi nguyên trong xe, không đuổi theo tôi.
Khoảnh khắc quay người đi, tôi thoáng thấy trong mắt anh ta có chút ánh lệ.
Đủ rồi, Lâm Chính Hạ. Đừng tự lừa mình dối người nữa. Cảm động đến chết cũng chẳng thay đổi được gì. Bị bỏ rơi một lần đã là quá đủ, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra lần thứ hai.
Tôi đến đón Lâm Phàm về nhà. Còn Tô Tuyết thì mở chế độ “tra khảo ba ngàn câu hỏi”. Cô ấy cứ ngỡ buổi xem mắt hôm qua thành công mỹ mãn, tôi và người đàn ông IT kia vừa gặp đã hợp nhau, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, thậm chí còn qua đêm với nhau.Vậy nên, cô ấy cảm thấy cần thiết phải giáo dục Lâm Phàm về việc thích nghi với gia đình tái hôn.
“Mẹ ơi, chúng ta mau về nhà đi, con thực sự không chịu nổi nữa rồi!”
Lâm Phàm bị cô ấy làm phiền đến phát bực, lập tức nhào vào ôm lấy eo tôi, mặt mày đầy vẻ khổ sở.
Tô Tuyết khoanh tay trước ngực, lườm tôi một cái đầy ai oán.
“Chính Hạ!”