Anh Ấy Là Vạn Dặm Ngân Hà
Tác giả: Sunny
Chương 11 / 18
Dù đã dùng hết sức, nhưng tôi chỉ có thể mở mắt được một khe nhỏ, nhìn thấy những bóng người mờ ảo.
Người đàn ông điên cuồng giẫm đạp bọn chúng dưới chân…
Càng nhìn, càng giống anh ta.
Sao lại là anh nữa thế, Cố Trường Phong?
Tôi mơ một giấc mơ rất dài.
Mơ về năm năm trước.
Anh ta mặc bộ đồ thể thao tôi mua cho, bận rộn trong căn bếp nhỏ, làm một bàn đầy thức ăn.
Tôi tan làm về nhà, lòng tràn đầy vui sướng, muốn báo cho anh một tin tốt lành.
Anh sắp làm bố rồi.
Nhìn một bàn đồ ăn phong phú, tôi đã nghĩ chúng tôi tâm linh tương thông, tự huyễn hoặc có lẽ đêm nay anh ta sẽ cầu hôn mình.
Nếu vậy, chúng tôi sẽ có niềm vui nhân đôi.
Đó sẽ là món quà tuyệt vời của số phận.
Nhưng anh ta chỉ lạnh lùng buông ra hai chữ:
“Chia tay.”
Tôi hỏi lý do. Tôi khóc lóc van xin, níu kéo, không cam lòng.
Bây giờ nhớ lại khoảnh khắc ấy, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.
Khi đó, tôi đã gào khóc đến mức kiệt sức.
May mà Lâm Phàm đủ khỏe mạnh, nếu không, đứa bé chắc đã chẳng thể giữ nổi.
Cuối cùng, anh ta chỉ ném cho tôi một lý do rẻ tiền—
“Chán rồi.”
10
Tôi không thể hiểu nổi—chúng tôi đã quen nhau từ thuở ấu thơ, thanh mai trúc mã. Trước đây, không ít cô gái xinh đẹp, tài giỏi bày tỏ tình cảm với anh ta, nhưng anh ta chưa từng để mắt đến. Vậy mà bây giờ, anh ta lại nói rằng đã chán ư?
Tôi thu mình trong căn phòng nhỏ suốt một tháng trời, không đi làm, cũng không nói gì với gia đình. Kể từ ngày anh ta rời đi, đã một tháng trôi qua, anh ta chưa từng quay lại.
Sau đó, Tô Tuyết đón tôi về nhà, tận tình chăm sóc đến khi tôi sinh con. Tôi đặt hết thảy tâm tư vào Lâm Phàm, rồi chờ con cai sữa để đi làm trở lại. Cuộc sống dần dần ổn định hơn.
Thế nhưng… tại sao anh ta lại quay về?
Tôi mở mắt, đập vào giác quan là một màu trắng toát cùng mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí.
Trên giường bệnh, tôi nhìn thấy Cố Trường Phong ngồi trên ghế, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy tôi
“Em tỉnh rồi?” Anh ta cất giọng, trong mắt ánh lên một tia lo lắng.
Tôi khẽ đảo mắt, đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời.
“Vừa rồi em gặp ác mộng à?” Anh ta lại hỏi.
“Tôi đã nói gì sao?” Một nỗi bất an thoáng qua, lỡ như tôi vô thức nhắc đến những điều không nên nói—chẳng hạn như hỏi anh ta lý do chia tay thì sao?
Chuyện đã qua lâu rồi, nhưng vết thương vẫn còn âm ỉ nhức nhối. Tôi không muốn để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt anh ta. Nếu để anh ta phát hiện, lòng tự trọng của tôi sẽ bị tổn thương sâu sắc.
Cố Trường Phong nuốt khan, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng: “Em chửi tôi, bảo tôi là đồ khốn nạn.”
Tôi thở phào—may quá, không nói bậy gì hết.