Ai Cũng Xứng Đáng Được Yêu Thương
Tác giả: Yêu Phi
Chương 42 / 47
Châu Duệ Trạch chủ động chào hỏi cô ta:
"Ồ, dì Lâm, trời nóng thế này mà dì cũng đến theo, cẩn thận kẻo em trai con bị nắng làm tan mất đấy."
"Mày…"
Lâm Nguyệt bực bội trừng mắt nhìn nó, vặn vẹo người như muốn Châu Dự lên tiếng bênh vực.
Châu Duệ Trạch vội giải thích:
"Ba, con không có ý gì khác đâu. Trời bốn mươi độ thế này, con thật lòng lo cho em trai thôi."
Châu Dự mặt mày sa sầm, nói với Lâm Nguyệt:
"Em ra xe ngồi đi, đừng vào trong nữa."
4.
Chúng tôi đã nộp đơn đăng ký ly hôn.
Tiếp theo là một tháng chờ đợi để suy nghĩ lại.
Châu Dự lái xe đến, gọi chúng tôi lại.
"Để anh đưa hai mẹ con về."
Tôi vừa định từ chối, đã thấy Châu Duệ Trạch lao nhanh lên trước, mở cửa xe.
"Mẹ, mau lên đi, con sắp nóng chết rồi!"
Tôi đành theo nó lên xe.
Hai mẹ con ngồi ở hàng ghế sau, còn ghế phụ phía trước, chỗ ngồi quen thuộc của tôi ngày trước, giờ là của Lâm Nguyệt.
Cô ta kéo tay Châu Dự, nũng nịu:
"Ông xã, lát nữa chúng ta đi đâu ăn mừng đây?"
Châu Duệ Trạch thò đầu lên phía trước.
"Dì Lâm, hay đi Tiểu Giang Nam đi? Ba con thích nhất đồ ăn ở đó. Trước kia, hễ có chuyện vui là ba lại đưa mẹ con đến đó."
Từ gương chiếu hậu, tôi thấy mặt Lâm Nguyệt lập tức xụ xuống như vừa bị ai dội gáo nước lạnh.
Mặc dù có hơi thiếu đạo đức, nhưng tôi vẫn thấy hả dạ.
Châu Duệ Trạch thu người lại, tiếp tục tấn công.
"Mẹ, rốt cuộc mình đi du lịch ở đâu vậy? Hay mình đừng ra biển nữa, đến Lệ Giang đi! Người ta nói Lệ Giang là 'thành phố tình ái', biết đâu mẹ lại kiếm được cho con một ông bố mới?"
Sắc mặt Châu Dự cũng khó coi hơn hẳn.
Anh ta nhìn tôi qua gương chiếu hậu, trầm giọng hỏi:
"Định đi du lịch à?"
"Ừ."
Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ quay đi ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Anh ta tự nói tiếp:
"Đi thư giãn một chút cũng tốt. Nhưng Lệ Giang chẳng có gì hay ho, chi bằng đến Tam Á đi. Anh có một người bạn mở khách sạn ở vịnh Hải Đường."
Châu Duệ Trạch lại thò đầu lên.
"Được đấy ba, có thể dùng quan hệ không? Chỉ cần nhìn mặt hai cha con mình là bạn ba nhận ra ngay đúng không?"
Châu Dự bật cười, đưa tay xoa đầu nó.
"Con là con trai ba, tất nhiên không thành vấn đề."
Hai ba con vui vẻ thân thiết, hoàn toàn không để ý đến gương mặt của Lâm Nguyệt đã đen như đáy nồi.
5.
Cuối cùng, tôi và Châu Duệ Trạch vẫn đến Tam Á.
Theo lời nó nói thì:
"Có lợi mà không hưởng, là đồ ngốc."
Nó hào hứng lập hẳn ba trang kế hoạch chi tiết.
Tôi không muốn làm một bà mẹ phá hỏng cuộc vui, đành gắng gượng tinh thần đi cùng nó.
Con trai mười ba, mười bốn tuổi, đúng là độ tuổi tràn đầy năng lượng.
Ban ngày tôi cùng nó nhảy dù, lướt sóng, lặn biển.
Tối đến tôi lại bị nó kéo đi chợ đêm, bắt cua cát.
Cả ngày vất vả đến nỗi xương cốt tôi như rã rời.
Vậy nên, tôi chỉ cần chạm giường là ngủ luôn, đến cả buồn vì ly hôn cũng chẳng có thời gian nghĩ đến.
Khi trở về từ Tam Á, tôi định nghỉ ngơi một chút.
Thế mà nó lại chê bai tay nghề nấu ăn của tôi:
"Mẹ, món mẹ nấu không phải khó ăn, chỉ là hơi thiếu sáng tạo."
Tôi liếc nó một cái.
"Con ăn cơm mẹ nấu bao nhiêu năm, giờ lại bắt đầu chê rồi à?"
Nó gãi đầu, cười hì hì:
"Cũng không phải chê, chỉ là hơi ngán thôi. Nếu mẹ đổi món đa dạng hơn, con đảm bảo mình sẽ cao đến mét tám tám."
"Biến đi!"
Tôi vỗ vỗ mặt nó, bật cười.
Mấy ngày qua, tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
Thằng nhóc này bày đủ trò bắt tôi bận rộn, chẳng qua là muốn tôi không có thời gian để buồn mà thôi.
Mắt nhìn đàn ông của tôi có thể không tốt, nhưng đứa con tôi sinh ra lại là một bảo bối.
Thế thì còn gì phải đau lòng nữa chứ?
6.
Tôi định đi tìm việc.
Châu Dự hứa sẽ đưa tôi một trăm vạn và chu cấp tiền nuôi con đúng hạn mỗi tháng.
Nhưng một trăm vạn thật sự không phải con số lớn.
Riêng tiền học thêm mỗi năm của Châu Duệ Trạch đã gần hai mươi vạn.
Chưa kể đến các khoản chi tiêu hằng ngày.
Nếu cứ ngồi không mà tiêu, chẳng mấy chốc, tiền cũng hết sạch.
Làm nội trợ hơn chục năm, kỹ năng nghề nghiệp của tôi gần như bằng không.
Tôi nghĩ hay là tìm một công việc nhẹ nhàng, dễ làm trước, tích lũy kinh nghiệm rồi tính tiếp.
Tôi nói ý định này với Châu Duệ Trạch.
Dù sao, nếu tôi đi làm, có thể sẽ không còn nhiều thời gian chăm sóc nó nữa.
Nó suy nghĩ một lúc, rồi nói:
"Mẹ muốn đi làm, con tất nhiên ủng hộ. Nhưng tìm việc cũng giống như tìm bạn đời vậy, phải tính toán kỹ rồi mới hành động."
Nghe giọng điệu già dặn của nó, tôi không nhịn được bật cười, trêu nó:
"Con đã yêu đương bao giờ chưa mà biết giống nhau?"
Nó nghiêm túc đáp:
"Mẹ nói xem, nếu lúc đầu mẹ tạm bợ chọn đại một người, sau này gặp được người hợp hơn, mẹ sẽ chia tay hay tiếp tục chịu đựng?"