Ai Cũng Xứng Đáng Được Yêu Thương
Tác giả: Yêu Phi
Chương 23 / 47
Anh ấy "à" một tiếng, như thể mới sực nhớ ra, rồi nói: "Xin lỗi, nhất thời đắc ý nên quên mất."
Tôi lẩm bẩm:"Chỉ là sống chung thôi mà... Có gì mà phải hào hứng chứ?"
Cảm tình của chúng ta mới bước vào thử thách đấy, anh không thấy à? Không phải rất nhiều cặp yêu nhau rồi lại chia tay vì sống chung sao?
Trong lúc tôi lầm bầm, anh ấy đã đi đến.
Anh ấy quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng ôm tôi: "Sống chung vui vẻ..."
Anh ấy dừng lại một chút, ghé bên tai tôi, bổ sung thêm.
"Bảo bối."
12.
Sau khi tôi và Tạ Trì dọn về sống chung, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.
Chúng tôi cùng nhau đi học, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau du lịch.
Chúng tôi đã đặt chân đến một số nơi, ngắm nhìn nhiều phong cảnh, đôi khi đi ngang qua những ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng, cũng ghé vào thắp một nén nhang.
Sau khi tốt nghiệp, anh ấy thi vào tòa án, còn tôi thì chọn học lên cao học.
Tạ Trì: "Anh muốn kết hôn."
"Vì sao?"
"Ừm… Vì anh muốn đóng học phí cho em, để bố vợ có thể thở phào nhẹ nhõm thì sao?"
"Cảm ơn nhé, bố em không thiếu chút tiền đó đâu."
"Ồ suýt quên, bố em là đại gia khai thác than nhỉ."
Anh đủ rồi đấy.
Nhưng nói gì thì nói, để tránh đêm dài lắm mộng, cuối cùng chúng tôi vẫn đi đăng ký kết hôn.
Đó là một mùa xuân, năm thứ hai sau khi chúng tôi tốt nghiệp.
Năm ấy, tôi mua một chậu hoa Báo Xuân từ chợ hoa.
Những bông hoa nhỏ xinh cứ lần lượt nở mãi, từng đóa từng đóa, kéo dài đến tận tháng Năm.
13.
Một buổi thu sau khi kết hôn, hai bên đường, lá Ngân Hạnh bắt đầu rụng xuống.
Tôi và Tạ Trì đi nhặt lá, định về nhà thử làm hoa Hồng bằng lá Ngân Hạnh theo hướng dẫn trên mạng.
Chính xác mà nói, chỉ có tôi là đang nhặt.
Tạ Trì vừa nhặt được vài chiếc thì bất ngờ gặp người quen trên con đường vắng vẻ này.
Nói cho đúng, đó cũng là người quen của tôi.
Trì Uẩn, cô gái từng thầm thích anh ấy suốt thời đại học.
Nói thật, bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô ấy vẫn thanh lịch như ngày nào, cô ấy mặc một bộ đồ đầy tri thức, trên chiếc cổ dài mảnh khảnh đeo sợi dây chuyền vàng. Dây chuyền mảnh không hề phô trương, ngược lại càng tôn lên vẻ đẹp của cô ấy.
Dưới tay áo xắn hờ là cánh tay trắng nõn gần như phát sáng, chân đi giày cao gót, một tay khẽ vuốt mái tóc đã được chăm chút kỹ lưỡng, vừa chỉnh lại kiểu tóc vừa trò chuyện với Tạ Trì.
Không biết họ nói gì, nhưng cả hai đều khẽ mỉm cười.
Còn tôi thì sao?
Vẫn giống như trước đây, mặc chiếc váy màu sáng có phần trẻ con, tóc buông sau lưng, bị gió thổi rối tung cả lên.
So với cô ấy, tôi trông thật tầm thường.
Tôi cúi đầu giả vờ như không thấy họ, nhưng khi nhặt lá, tôi chợt nhận ra tay mình đang run lên.
Sao tôi có thể không sợ chứ?
Đó là Trì Uẩn.
Là Trì Uẩn đã thích Tạ Trì suốt bốn năm đại học.
Là Trì Uẩn, người mà ai cũng cho rằng hợp với Tạ Trì nhất.
Là Trì Uần, người từng đứng ở góc hành lang giảng đường, trong phòng tự học, phía sau giá sách thư viện, lặng lẽ nhìn Tạ Trì vô số lần.
Có một chuyện, mãi sau này tôi mới biết.
Hôm Tạ Trì tỏ tình với tôi, Trì Uẩn cũng đã tỏ tình với anh ấy.
Ngay trước khi anh ấy tỏ tình với tôi.
Tôi không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao chuyện đó không có kết quả.
Chỉ biết rằng Tạ Trì đã thuộc về tôi.
Trì Uẩn sẽ không xuất hiện nữa, sẽ không trở thành mối đe dọa nữa.
Nhưng…
Tôi vẫn không kìm được mà nghĩ lung tung.
Nếu không phải vì tôi tình cờ cứu được Tạ Trì, có lẽ người ở bên anh ấy bây giờ là cô ấy.
Người kết hôn với anh ấy cũng sẽ là cô ấy, bức ảnh trên quyển sổ đỏ mỏng ấy cũng sẽ là của họ.
Tôi chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, chỉ có thể cuộn mình vào một góc khi họ trò chuyện vui vẻ, như một kẻ trộm đang lén chiếm đoạt trái ngọt của người khác, xấu hổ đến mức chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Tạ Trì hiếm khi nói chuyện với tôi như thế.
Lúc nào anh ấy cũng nói rõ ràng, tôi cần làm gì, làm thế nào, chỉ cần nghe theo là được.
Nghĩ đến đó, tôi chợt thấy hơi chua xót.
"Tình Tình!"
Tạ Trì gọi, vẫy tay với tôi.
Tôi do dự một lát, chỉnh lại váy rồi mới bước qua.
Anh ấy lập tức đưa tay ôm lấy vai tôi:
"Không cần giới thiệu nữa nhỉ? Vợ tôi, Dụ Tình."
Trì Vận che miệng cười khẽ:
"Không cần, chuyện này ai mà chẳng biết rồi."